Yêu Hà Nội, yêu tới đau lòng

14:00 05/09/2014

Em - như từng vạt sương mai níu mọi thổn thức trong tôi năm 18 tuổi. Tôi yêu em và cũng yêu Hà Nội, yêu những hoàng hôn vội, những ngón tay đan chặt vào nhau.

" Yêu một thành phố không phải bởi nó có gì mà bởi nó có ai..."

1.
Hà Nội! Chúng tôi chia tay nhau khi tôi vừa tròn 20 tuổi, ngưỡng tuổi của một chàng trai đang hoàn thiện cảm xúc vẹn tròn. Quay lưng, bước đi giữa những con đường của một thành phố khác tôi thấy lòng mình trống trải, nỗi nhớ như từng cơn gió khốc liệt đập mạnh vào gương mặt vốn đánh mất cảm xúc từ lâu. Chia tay một người là đớn đau, chia tay một thành phố là đớn đau gấp bội phần hơn thế. Mỗi bước chân nơi thành phố lạ tôi đều cố gắng để tìm sự giải thoát khỏi nỗi nhớ mong nhưng đáp án muôn đời là không thể. Bởi chia tay không bao giờ có nghĩa là tình yêu dừng lại. Chia tay, đơn giản là không thể chạm vào nhau!

 

2.

Em - như từng vạt sương mai níu mọi thổn thức trong tôi năm 18 tuổi. Tôi yêu em và cũng yêu Hà Nội, yêu những hoàng hôn vội, những ngón tay đan chặt vào nhau. Yêu những buổi chiều hai đứa kiếm tìm một nụ cười, một môi hôn nơi đồng cải vàng nằm nghiêng bên cầu Long Biên lịch sử. Yêu những câu hát quen thuộc trong Je t'aime khi bước chân chậm lại, một vòng ôm xiết chặt ngay tại L'espace. Tình yêu ấy mãi là hồi ức mà tôi mang theo. Hà Nội ấy mãi là những ngày mà một đời tôi hằng mong sống lại. Em mãi là người con gái tôi ước ao tìm lại nơi đoạn cuối giấc mơ.

 

3.

Hà Nội mà tôi luôn cố nhớ rồi một ngày cũng mất đi bởi cô gái tôi từng yêu đã yêu người khác. Cô ấy thôi chờ hoặc sự chờ đợi vốn chưa bao giờ dành tặng cho tôi - kẻ dùng hết nhẫn tâm để bỏ ra đi. Nhiều người quen cũ trong một vài câu chuyện tình cờ đều luôn xoáy sâu tôi vào câu hỏi: "Sao đi mãi mà chưa thấy về?". Đơn giản vì Hà Nội ấy làm gì còn em!

Đoạn ký ức ngày nào tôi đành cố tìm quên, tôi đã từng có thêm cho mình vài ba mối tình chóng vánh. Thứ tình cảm mong manh nhạt nhòa ấy mãi chẳng bao giờ là đủ để lấp đầy nỗi trống vắng tự sâu thẳm con tim. Tôi nhớ Hà Nội như một kẻ điên, nỗi nhớ bắt tôi phải quay lại tìm về những ngày vẫn nằm trong niềm nhớ. Tôi hiểu! Chạy trốn khỏi một thành phố mình yêu vốn chẳng dễ nhưng trốn chạy những hoài niệm mình chôn giấu nơi Hà Nội còn là điều khó hơn gấp bội. Yêu Hà Nội, yêu tới đau lòng!

Bài viết này thuộc quyền sở hữu của tác giả Lệ Thu Huyền, thể hiện góc nhìn riêng của tác giả và được MLOG độc quyền đăng tải. Những trang web khác muốn đăng lại nội dung này vui lòng liên hệ BQL MLOG qua email: info.mlog@yan.vn. Xin chân thành cảm ơn!