Vũ Thanh Vân: "Âm nhạc là la bàn của tôi"

15:52 25/12/2025

Trong gần một thập kỷ qua, dòng chảy indie Việt Nam đã đi từ những quán cà phê nhỏ, sân khấu tự tổ chức, đến việc được khán giả mainstream công nhận. Từ Ngọt, Vũ., Trang, Cá Hồi Hoang, đến những cái tên mới như Thịnh Suy, hay Vũ Thanh Vân - họ đều là những giọng nói đầy bản lĩnh - trầm, sâu, nhưng luôn sáng rực bởi sự chân thành và thành thật.

“Âm nhạc là la bàn của tôi”

Trước khi có album đầu tay, Vũ Thanh Vân là một cô gái đang quen với nhịp sống bình ổn như một nhân viên văn phòng - sáng “đi làm”, tối nấu cơm, đọc sách, xem phim. Khi bắt đầu làm album, mọi thứ đổ dồn cùng lúc - những tranh cãi, hoang mang, rồi cả những khoảnh khắc bừng sáng, phải đến phút cuối mọi thứ mới vào guồng. “Trộm vía, tôi dễ thích nghi. Sau vài trận cãi nhau, mọi thứ đâu lại vào đấy. Tôi tìm được những người thật sự hiểu và đồng hành cùng mình.”

Album "Cuộc đào tẩu của Vũ Thanh Vân" là kết quả của hành trình ấy - một hành trình ra khỏi vùng an toàn, nơi cô học cách thành thật với chính mình, dù điều đó đồng nghĩa với việc phải đối diện với nỗi cô đơn.

Có lẽ bất kỳ nghệ sĩ độc lập nào cũng từng trải qua cảm giác ấy - một mình giữa đám đông. Vân nói: “Tôi từng thấy mình là người duy nhất đứng vững trong quyết định của chính mình. Cái tôi của tôi lớn lắm, nó là cột trụ để tôi dựa vào. Nhưng cũng chính vì thế mà tôi thường cô đơn.”

Cô cười khi kể rằng, trong mắt nhiều người, Vân “khó làm việc, dữ dội và cầu toàn”. Nhưng với cô, đó là cách duy nhất để tồn tại một cách trung thực. “Khi gặp được ê-kíp của InQ, tôi thấy như tìm được những người cùng tần số - ai cũng khó tính, nhưng ai cũng yêu âm nhạc.”

Là một nghệ sĩ thuộc thế hệ Gen Z, Vân hiểu rõ sức nặng của mạng xã hội - nơi một bài nhạc có thể nổi lên chỉ sau vài tiếng. Nhưng cô chọn đi con đường khác: sáu tiếng mỗi ngày để viết, chỉ để tìm ra một từ đúng với cảm xúc.

“Trước đây tôi viết cho xong, giờ thì không. Tôi muốn mỗi từ phải vừa đúng âm, vừa đúng nghĩa. Tôi muốn nói thật, hát thật – vì nếu hát điều mình không tin, tôi thấy rất xấu hổ.”

Cô không tin vào “trend”, mà tin vào sự chân thật có sức sống lâu dài. “Cái gì là trend sẽ đến rồi đi. Còn những gì thật, sẽ ở lại mãi", nữ ca sĩ chia sẻ.

Không chỉ Vân – rất nhiều nghệ sĩ indie Việt Nam đang bước đi với cùng bản năng ấy: bản năng của tự do. Không bị ràng buộc bởi công thức hay thị hiếu, họ tự sản xuất, tự phát hành, tự kể câu chuyện của mình. Đó là con đường gập ghềnh, nhưng cũng là hành trình đáng tự hào - vì mỗi giai điệu, mỗi lời ca đều là lựa chọn của chính họ.

Một thế hệ dám sống thật

Có lẽ điều đẹp nhất ở những nghệ sĩ indie không nằm ở kỹ thuật hay danh tiếng, mà ở sự dũng cảm để sống thật với âm nhạc của mình. Họ không cần phải trở thành ai khác, không cần phải hoàn hảo - họ chỉ cần được là chính mình, dù có đôi lúc lạc lõng giữa thế giới quá nhiều âm thanh.

Như cách Vũ Thanh Vân nói rất khẽ: “Tôi không sợ thay đổi, chỉ sợ không trung thực. Có thể tôi không thật với người khác, nhưng tôi phải thật với chính mình.”

“Khi nghệ sĩ indie chọn sống thật với âm nhạc” - đó là lúc họ học cách lắng nghe chính mình, chấp nhận những khuyết điểm, và để âm nhạc trở thành la bàn dẫn lối. Bởi cuối cùng, điều khiến người ta nhớ đến một bài hát, không phải là giai điệu bắt tai, mà là cảm giác thật mà nó để lại trong tim.

Và khi những người trẻ như Vũ Thanh Vân vẫn tiếp tục viết, hát, và dám tin vào sự thật ấy - âm nhạc Việt Nam vẫn còn đang lớn lên, từng chút một, theo những nhịp đập rất người.