Nếu em có thể quay trở về ngày xưa, em sẽ thay đổi quyết định của em. Nhưng em không thể...

Thật vui vì cuối cùng em cũng được gặp anh...
Máy bay đáp hồi đầu giờ chiều. Em trở lại quê mang theo chút tuyết và sương mù của phương Tây giá lạnh. Chẳng kịp về nhà, em gửi hành lý cho cha mẹ và chạy ngay đến chỗ anh.
Em đã định đi taxi nhưng vì con đường từ phi trường đến nơi anh đang ở nhiều kỷ niệm
quá nên cuối cùng em quyết định mình sẽ đi bộ. Tiếc là em quyết định hơi trễ nên không kịp thay giày, vả lại đôi boots cao gót vốn không hề hợp với vỉa hè quê mình chút nào phải không anh? Em lại bật cười vì sự ngốc nghếch của mình. Nếu bây giờ anh ở đây, anh sẽ mắng em vài câu vu vơ gì đó rồi sẽ bảo em leo lên lưng để anh cõng cho.
Lần cuối cùng ta gặp nhau
Anh đã tặng em những đóa hồng, còn em để mặc chúng đến chết...
Phải rồi, có phần nào đó vừa thiếu đi trong ký ức của em. Em chợt nhận ra rằng anh vốn đã không còn là của em. Em đã từ chối anh ngay đêm trước khi em đi du học.
Giờ em bỗng trách mình đã sai lầm đến thế nào! Em đã không nghĩ rằng mình lại yêu anh lâu đến thế. Năm năm. Em mím môi, cố không để nước mắt rơi cho đến khi gặp được anh.
Em luôn mong được quay trở về tháng Mười Hai năm ấy nhưng không thể
Giờ thì chính em đang ném bỏ mọi tự ái để đứng trước anh nói rằng em rất hối hận về
đêm hôm đó...
Không biết em có đang quá vội vã không? Làm sao anh có thể chấp nhận một người con gái đã quá lạnh lùng với mình như thế?
Em tạt ngang một tiệm giày nhỏ dọc đường, chọn một đôi giày thấp trước khi đến tiệm hoa gần công viên và mua một bó hồng lớn. Thật đáng thương cho em, cũng đến lúc phải làm cái việc mà anh vẫn thường làm cho em: tặng hoa.
Cái tiệm ấy vẫn cũ kĩ như hồi em mới đi. Mọi thứ y nguyên như thế, chỉ có bà chủ quán là không còn ở đây nữa. Em hơi buồn khi nhìn thấy cô gái mới đến im lặng bọc hoa cho em, không thèm hỏi han gì đến vị khách vừa về lại quê nhà sau bao nhiêu năm xa cách. Nếu là bà chủ hồi xưa, chắc bà ấy sẽ chọc ghẹo em không ngớt anh à, vì em đã không biết quý trọng những gì em đã có...
Không hiểu sau tất cả những cảnh vật em đi qua đều bạc màu và yên ắng. Em đang ngỡ mình vừa bước dọc theo thước phim ngày xưa của chúng ta với nụ cười thoáng ẩn hiệu đâu đó quanh những tán cây.
Mùa này cây cối bắt đầu rụng lá. Dù muốn gặp anh lắm nhưng em lại thích đi thật chậm để nghe tiếng lá rơi xào xạc, tiếng chổi chổi quét loạt xoạt mỗi buồi trưa ở công viên. Lũ trẻ chẳng còn chạy chơi trong khí hậu lạnh lẽo nữa. Em nhìn thấy chúng quây quần trong một quán ăn đối diện, đứa nào cũng mặc áo ấm mặc dù trời đã quá trưa.
Ngày xưa mình cũng thường lười biếng hệt chúng, hay trốn trong một tiệm sách nào đó mỗi khi có tiết phụ đạo chán ngắt. Anh và em ngồi lì ở dãy truyện tranh, đọc chăm chú hàng giờ đến nỗi ông chủ tiệm phải cầm chổi lông gà đuổi đi. Thế nhưng đuổi hôm nay thì hôm sau anh và em lại đến, mãi rồi ông ta cũng chịu thua, để hai đứa mình ngồi đọc thoải mái.
Mới đây mà nhanh quá anh nhỉ, em cứ ngỡ mới ngày hôm qua...
Lát nữa gặp anh em sẽ phải nói gì đây nhỉ? Em tự dưng bối rối khi nghĩ đến. Không lẽ cứ tỏ ra tự nhiên mà kể về chuyện đi du học hay gia đình hay bạn bè gì đó sao? Càng nghĩ em càng đi chậm hơn, hai tay nắm chặt vào nhau đến nỗi bó hoa suýt gãy hết cả cành. Lòng kiêu hãnh của em đâu hết rồi? Ngày xưa chẳng phải em đã tự cao đến nỗi không thèm chấp nhận tình yêu của anh hay sao?
Giờ thì ai là kẻ phải hối tiếc?
Gần đến chỗ anh ở rồi mà em vẫn chưa nghĩ ra câu nào để chào anh. Không lẽ chỉ nói rằng “Lâu quá không gặp, anh có khỏe không?” sao? Thật quá tẻ nhạt, em nên nói gì đó lãng mạn hơn nhưng em không thể nghĩ ra.
Em dừng lại ở cổng nhà anh. Hôm nay là cuối tuần nên có vài người đến thăm anh, em phải nấp sau một cái cột để không ai có thể nhìn thấy. Từ sau khi em lạnh lùng với anh, người nhà anh có vẻ không ưa em lắm! Chắc em phải cần thêm một thời gian làm lành với họ đã. Tim em đập liên hồi, mồ hôi đã lấm tấm trên trán. Bao nhiêu lời chào hoa mỹ hiện lên trong đầu em nhưng rồi lại biến mất.
Họ ở đó một lúc rồi cũng đi. Chiếc xe hơi đậu ngoài mép đường lăn bánh chầm chậm. Em cứ đứng đó nhìn theo đến khuất tầm mắt.
Đáng ra em nên bước thật nhanh, có thể là chạy hoặc lao tới chỗ anh nhưng cuối cùng, em chỉ đi thật chậm.
- Em về rồi đây!
Em đặt bó hồng xuống trước bia mộ anh, nước mắt rơi xuống nền cỏ lạnh ngắt.
- Anh vẫn còn yêu em chứ?
Một tháng không liên lạc với ai ở quê nhà sau khi đến Anh, em gần như choáng váng
trước tin anh đã mất vì bệnh tật và nỗi buồn quá lớn. Năm năm du học tưởng như khiến em quên anh đi nhưng nỗi đau và sự nuối tiếc cứ lớn dần. Em đã rời bỏ anh vào mùa hạ rồi lại nhận ra mình vẫn yêu anh vào mùa thu. Kể từ ngày nghe tin anh mất, em chưa từng ngủ yên một đêm nào. Những ngày mùa hạ tươi đẹp cứ ùa về trong ký ức dằn vặt em không ngừng và nụ cười của anh - rực rỡ như ánh nắng - sưởi ấm trái tim em giữa lúc nó bắt đầu nguội lạnh.
Em lấy trong túi xách ra thêm bó hoa hồng nữa, một bó hoa đã khô quắt lại, nhẹ nhàng đặt cạnh bó kia. Trên tấm giấy gói đầy những hình trái tim của bó hoa khô, em đã dán một tấm giấy nhỏ cùng lời nhắn cho anh.
“Em yêu anh... ”
Tiếc rằng lúc em định gửi nó đi thì đám tang của anh đã tổ chức xong. Vậy là em đành phải cất nó vào một góc của kỷ niệm cùng với tình yêu quá muộn màng.
Em ngồi cùng anh một lúc, kể cho anh nghe em đã sống và nhớ anh thế nào suốt năm năm qua. Không biết em đã bật khóc biết bao nhiêu lần khi nhìn vào tấm bia với bức hình anh đang mỉm cười với em.
Nếu em có thể quay trở về ngày xưa, em sẽ thay đổi quyết định của em
Nhưng em không thể...
Bài viết này thuộc quyền sở hữu của tác giả Quăng Quéo Sâu, thể hiện góc nhìn riêng của tác giả và được MLOG độc quyền đăng tải. Những trang web khác muốn đăng lại nội dung này vui lòng liên hệ BQL MLOG qua email: [email protected]. Xin chân thành cảm ơn! |
Bạn đã sẵn sàng BÙNG NỔ cùng YAN với webgame dance hot nhất hiện nay, cùng cơ hội chơi game và giao lưu, kết bạn trong game cùng những gương mặt nghệ sĩ thân quen trên YANTV. Còn chờ gì nữa, hãy cùng hoà mình nào!
Đăng Ký Nhanh: http://bit.ly/dangkytouch |
