TRUYỆN NGẮN: Nơi trú ẩn trong những ngày ướt mưa (Phần 2 - Hết)

14:00 03/11/2017

Đôi khi hoài nghi là bởi ở trong cô đơn lâu quá, hạnh phúc đến bất ngờ làm người ta không dám tin có ai đó vừa nắm lấy tay mình...

Cầu vồng

Kể từ khi em viết tấm thiệp đó, những lần em lui tới quán đều không thấy mặt anh. Em thấy ngại khi nghĩ lại tấm thiệp đã viết cho anh.

15 ngày sau, trong lúc đang sắp xếp lại giá sách trong phòng, máy điện thoại báo tin nhắn mới. Em mở máy, màn hình hiện chữ “Cầu vồng”.

Tin nhắn của anh khiến em không dám tin: “Anh đang ở Sài Gòn, ngồi cà phê một mình, bỗng dưng thấy nhớ em vô cùng”.

Em không đáp lại. 


Đôi khi cần đi rất xa, để nhận ra có một người thương mình ở rất gần...
Đôi khi cần đi rất xa, để nhận ra có một người thương mình ở rất gần...

Ngày hôm sau anh về em cũng không tới quán. Hai ngày, rồi ba ngày, tới ngày thứ tư trôi qua, em rất muốn qua nhưng không hiểu điều gì giữ chân em ở nhà. Anh gọi điện cho em. Em ấn nút nghe trong im lặng.

Từ đầu bên kia, anh nói chậm rãi: “Anh về rồi, anh có điều muốn nói với em.”

Em tiếp tục im lặng. Anh vẫn kiên trì nói tiếp: “Anh biết là em vẫn đang nghe máy. 15 ngày xa Hà Nội anh mới nhận ra anh đang nhớ một người. Anh sẽ chờ em quay lại với Coffee House”.

Em tắt máy, tin nhắn cuối cùng trong ngày gửi cho em, anh viết: “Chiều mai anh không tới quán, nếu em nhớ Coffee House mà muốn tránh mặt anh, thì em cứ qua nhé”.

Buổi tối hôm đó em quyết định xin nghỉ phép và đặt vé đi Buôn Mê Thuột một tuần. Ngày hôm sau, bước chân quen dẫn em tới Coffee House. Nhân viên phục vụ bàn đã chờ sẵn để chuyển hộp quà cho em. Em mở ra bất ngờ vì bức tranh vẽ cô gái với mái tóc ướt ngồi ngắm ban công giăng kín những chiếc ô. Trong tấm thiệp đính kèm, anh viết: 

“Hạnh phúc không phải lời nói vội vã nơi đầu môi mà là những quan tâm đơn giản, chân thành và thậm chí là ngờ ngệch, ngốc ngếch. Đôi khi anh thấy em tự miết chặt những ngón tay là anh đã kịp nhận ra em đang phong kín bức tâm tư của mình.

Đừng hỏi tại sao anh có khả năng xuyên thấu những suy nghĩ trong đầu em, bởi vì em cũng "siêu nhân" không kém, những cảm xúc anh không thể gọi thành tên mà bằng cách này hay cách khác em vẫn cảm nhận được trọn vẹn. Hai trái tim siêu nhân, chúng ta có một cuộc hẹn đặc biệt, anh không để em đi khỏi cuộc đời anh dễ dàng như vậy đâu”.

Ngay lúc đó có cuộc điện thoại của anh gọi tới:

- Em đang ở Coffee House phải không?

- Anh đừng tới nhé.

- Em không nhớ anh sao?

- Ngày mai em đi rồi, để em đi.

- Em đi đâu?

- Em đi Buôn Mê Thuột một tuần.

- Anh làm thế nào để giữ em lại đây?

Em tắt máy bởi em biết nếu tiếp tục nghe em sẽ bật khóc. Quá nhiều cảm xúc đan chéo khiến em không hiểu trái tim mình đang thật sự muốn điều gì.


Đôi khi đi xa là để quay về...
Đôi khi đi xa là để quay về...

Em gửi tin nhắn cho anh trước khi lên máy bay: “Để em đi. Để em tìm ra câu trả lời cho câu hỏi: “Em có nhớ anh không. Và anh này, em sợ lắm, hãy nhớ em vì trái tim rung động, đừng nhớ em vì trái tim anh trống vắng”.

Xuống tới sân bay Buôn Mê Thuột, máy điện thoại báo email mới. Quá đỗi bất ngờ vì một email rất dài của anh.

“Em đã bao giờ bắt gặp những cuộc trò chuyện trong tâm tưởng chưa. Trang 95 “Tôi là Bêtô”, hì hì.

Người ta thường nhìn cuộc sống của những người rong ruổi trên những cuộc hành trình thật nhiều màu sắc, đâu biết rằng người lúc nào cũng trong trạng thái bước chân đi là người cô đơn trong sâu thẳm tâm hồn mình.
 
Bởi anh biết, em lo sợ sau tất thảy những cuộc hành trình, không có ai chờ em sau chuyến bay muộn, không có ai thay em kéo cái vali lỉnh kỉnh hay đơn giản là cài cho em quai mũ bảo hiểm. Anh biết em chỉ muốn đi mà không muốn về. Em sợ hay chính xác là em ghét Hà Nội.

Cho anh được gọi em là cô gái tháng Tư của anh, mong cô gái tháng Tư luôn mạnh mẽ và lạc quan trước những sóng gió đã qua. Con đường dài rộng, rồi yêu thương sẽ luôn ngập tràn mỗi bước chân em qua.

Và này, cô gái tháng Tư, đừng đi miết, yên tâm có anh ở đây rồi. Anh sẽ chờ để đón em về, kéo vali cho em, cài quai mũ cho em và bắt em không được ghét Hà Nội nữa. Anh nhớ em, thật lòng nhớ.

Em giữ gìn sức khoẻ, đường trơn, trời mưa em nhớ cẩn thận nhé!

Trên chặng đường dài em hãy tìm ra câu trả lời cho câu hỏi em có nhớ anh không nhé!”

Quá nhiều chữ “nhớ” trong một email dài. Nước mắt cứ lăn dài trên khoé mắt em rồi ướt nhoè cả bàn phím.


Nghe anh nói đã có anh ở đây, làm trái tim em thôi không bướng bỉnh nữa...
Nghe anh nói đã có anh ở đây, làm trái tim em thôi không bướng bỉnh nữa...

Những ngày trái tim phiêu bạt, chỉ cần nghe câu nói: "Yên tâm có anh ở đây rồi" là tâm hồn em sẽ mau chóng quay về tìm chốn neo đậu. 

Những ngày ở Buôn Mê Thuột, cô em thân thiết kéo em đi khắp nơi. Sáng ăn bún cá, trưa ăn nem nướng, tối thưởng thức cơm tấm rồi lại chèo kéo ra ngã năm uống sữa đậu xanh no căng bụng. Không hề cô đơn mà sao em vẫn nhớ anh đến quay quắt. Em mở máy định nhắn tin cho anh nhưng rồi lại tắt nút nguồn, em trốn chạy.

Đôi khi hoài nghi là bởi ở trong cô đơn lâu quá, hạnh phúc đến bất ngờ làm người ta không dám tin có ai đó vừa nắm lấy tay mình.

Buôn Mê Thuột ngày mưa, em vào Café Bâng khuâng, gọi một ly đen đá.

“Well you only need the light when it's burning low
Only miss the sun when it starts to snow
Only know you love her when you let her go”.

Tiếng nhạc phát ra từ chiếc điện thoại của vị khách bên cạnh làm em giật mình. Là "Let her go" không chệch đi đâu được. Em quay người lại, đôi mắt nháo nhác kiếm tìm một bóng hình quen. Nhưng không phải anh. Không phải ai đó với cái miệng lưỡi “đanh đá” luôn cố tình châm chọc em. 


Em chợt nhớ ra là mình nhớ anh vô cùng khi ở một thành phố xa lạ...
Em chợt nhớ ra là mình nhớ anh vô cùng khi ở một thành phố xa lạ...

Vào khoảnh khắc đó, em biết mình đang nhớ anh, một nỗi nhớ thành hình, cảm giác có thể chạm tay vào.

Buôn Mê Thuột khiến em bị đánh gục bởi nỗi nhớ Hà Nội rồi.

Em vội vã trả phòng, không kịp cả gặp mặt cô em thân thiết. Chỉ để lại lời nhắn: “Chị về Hà Nội đây, lần sau vào nhất định sẽ không bắt em ngày ngày cài quai mũ bảo hiểm cho chị nữa. Chị vào sẽ có quà to thật to dành tặng em”. 

Chuyến bay đưa em về Hà Nội lúc 8h tối. Trong lúc luống cuống em làm đổ vali, vừa cúi xuống nhấc vali thì đã có một bàn tay chìa ra kéo trước. 

“Để anh”, một giọng nói quen thuộc khiến em giật mình. Người đang cười tươi đứng trước mặt em không ai khác lại chính là anh. 

- Sao anh lại ở đây? - em hỏi dồn.

- Anh đã nói là sẽ đón em về, kéo vali cho em. Chỉ có cài quai mũ bảo hiểm là anh ghi nợ nhé, anh gọi taxi rồi.

- Nhưng sao anh biết em về?

- Anh là siêu nhân em quên rồi à?

- Em bị bán đứng rồi phải không - em phụng phịu.

Nỗi nhớ và niềm xúc động dồn nén quá lâu khiến em vừa bật khóc vừa ôm chầm lấy anh không nói được thêm một câu gì nữa.


Đôi khi cần những nỗi nhớ dài để nuôi hạnh phúc bé xinh...
Đôi khi cần những nỗi nhớ dài để nuôi hạnh phúc bé xinh...

Trong phút chốc, em cảm nhận thấy anh khẽ đặt một nụ hôn lên mắt em. “Anh yêu em” - anh dịu dàng nói.

- Nhưng em hay khóc lắm, em phiền hà lắm đấy - Em không thể ngăn bản thân mình vừa nói vừa khóc nấc.

- Em hay khóc nhè mới cần anh ở bên chứ, không thì cần anh làm gì nhỉ, đúng không? À, sự phiền hà của em anh tình nguyện chịu đựng hết cho đến khi em tìm được ai đó thay anh. 

Buổi sáng hôm sau em dậy sớm, tin nhắn đầu tiên trong ngày gửi tới “Cầu vồng” của em:  “Đôi khi cần những nỗi nhớ dài để nuôi hạnh phúc bé xinh, đôi khi cần một cái nắm tay thật nhẹ, thật khẽ, thật êm để hiểu rằng tình yêu là điều có thật. Sau này, mỗi khi em giận anh, anh hãy đưa tay ra sau để em nắm nhé, em sẽ lại tìm thấy cảm xúc ngủ vùi”.

Ảnh: Internet