Khoảnh khắc tay hai đứa chạm vào nhau, cả Quân và Thu đều cảm thấy bối rối. Gương mặt Thu thoáng ửng đỏ, chính Quân cũng thấy trong lòng có một cảm giác bất thường. Có phải lần đầu chúng nó nắm tay đâu mà sao giờ lại vậy?
Sau bao ngày lo lắng, chỉ tới khi những gian hàng được dựng lên xong xuôi quanh sân trường, lắp xong âm thanh và dàn đèn cho sân khấu, mấy đứa trong ban tổ chức dạ hội đầu năm mới thở phào nhẹ nhõm. Dù có khó tính như thầy hiệu phó nhìn vào cũng phải gật gù, công sức của gần trăm người, nhiệt huyết của cả khối 12 dồn vào chứ có ít đâu.
Quân và Thu, mỗi đứa một tay khênh những thùng các tông toàn giấy, ruy băng cùng những vật liệu trang trí còn sót lại vào trong hậu trường. Trông thế mà cũng nặng phết! Nhất là khi cả hai đứa làm phu khuân vác từ chiều tới giờ.
Xếp xong thùng cuối cùng, hai đứa lại trèo lên tầng cao nhất của khu lớp học để ngắm toàn cảnh. Mới mùa hè năm nào đặt chân vào trường cấp III, bọn lính mới tò te lớp 10 đứa nào đứa nấy bị choáng ngợp bởi khuôn viên trường rộng lớn, những hàng cây cao vút, che bóng mát cho cả sân trường lẫn hai dãy lớp học cao bốn tầng ở hai bên. Lại còn có sân thể dục riêng, tha hồ chơi bóng rổ, bóng đá.
Mới mùa hè năm nào còn như những chú bé tí hon bỡ ngỡ lạc vào một xứ sở mới, dần dần tụi nó đã trở thành những “ma xó” trong trường, chỗ nào cũng biết. Thậm chí có đứa còn rành lối trèo tường để phòng những khi đi học muộn. Thoáng một chốc, thời gian còn lại của tụi nó chỉ còn được tính bằng tháng, tưởng là nhiều nhưng cũng có được bao nhiêu.
Thoáng một chốc ba năm qua đi, từ những "lính mới" tò te, Quân và những người bạn đang sắp phải rời xa ngôi trường thân quen...
Hoạt động hết công suất suốt mấy ngày trời nên leo được tới tầng bốn, cả Quân và Thu mệt đến nỗi thở ra đằng tai và chẳng hề câu nệ chút nào, cứ ngồi dựa lưng vào nhau mà thở lấy sức, trước khi bắc loa bằng tay í ới gọi mấy đứa ở phía dưới khuân cái này, chuyển cái kia sao cho sân khấu cân đối nhất ở mọi góc độ.
Ở nơi xa nhất, phía cổng, Trang và Hoàn đang kẻ bơm người kết những chùm bóng bay, còn Giang thì cứ đi tới rồi lại, thủ thỉ gì đó trong điện thoại, Quân đoan chắc là nó gọi cho em Mai A6, em này nổi tiếng đỏng đảnh, chỉ có mỗi Giang là ưa nổi.
Điện thoại của Quân khẽ rung lên, là tin nhắn của Nam gửi tới: “Tối nay đi với ai? Có cần tôi giới thiệu em gái không?”
Quân định trả lời: “Tôi nhớ em gái ông mới có năm tuổi mà. Định cho tôi dẫn mẫu giáo đi chơi hả?”, nhưng tin nhắn viết xong, nó lại xóa đi.
Kể ra nhiều lúc Nam cũng trêu dai phết, đến độ Quân cũng phát ghét, nhưng nghĩ tới việc sau này mỗi đứa một nơi, nó lại nghĩ mình sẽ nhớ thằng bạn lắm miệng này mất thôi. Hơn hai năm là một khoảng thời gian đủ dài để biến những điều trước đây ta chẳng ưa chút nào thành thứ thân thuộc, có thể sống chung.
Thực ra lúc nãy có người mời Quân đi dạ hội cùng, là “bé” lớp chuyên Pháp. Nó đã thực sự ngạc nhiên khi nhận được cú điện thoại ấy, lòng tự hỏi không biết “bé” thật lòng muốn đi cùng mình hay là những kẻ “bé” bắt chờ đợi đều đã có đôi có cặp nên mới nghĩ đến Quân?
Giữa lúc đang nghe điện thoại, nó chợt thấy Thu đang khệ nệ ôm cái thang sắt leo lên tầng hai để phụ giúp mấy bạn trang trí sân khấu. Con bé người mảnh khảnh mà suốt từ hôm qua đến giờ làm việc nặng nhọc chẳng khác gì con trai tụi nó, nhìn Thu ôm cái thang vất vả quá nên Quân cũng không nỡ. Nó nói với “bé” chuyên Pháp là chút nữa gọi lại sau, rồi tắt cuộc gọi, nhanh nhảu ra đỡ thang cùng Thu khênh lên tầng hai.
Sau đó, nó quên luôn cuộc gọi của “bé” chuyên Pháp. Cách đây một lúc, Quân tự nhiên thấy thằng phụ trách âm thanh học lớp bên tự nhiên nhảy nhót tưng tưng như vừa trúng quả đậm. Hỏi ra mới biết thằng đấy mời “bé” chuyên Pháp từ mấy hôm trước, hôm nay “bé” mới trả lời đồng ý nên nó mới vui đến vậy. Quân nghe, cười xòa.
Ừ, không có người này thì có người khác mà, người thông minh bao giờ cũng có nhiều kế hoạch thay thế.
Cái nắm tay bất chợt khiến trái tim Quân có những rung động lạ thường
Lúc hai đứa từ tầng bốn đi xuống, Thu bị vấp suýt ngã, may mà Quân đưa tay kịp đỡ. Khoảnh khắc tay hai đứa chạm vào nhau, bỗng nhiên ai nấy đều bối rối. Quân thấy gương mặt Thu thoáng ửng đỏ, chính bản thân nó cũng thấy trong lòng có một cảm giác bất thường. Có phải lần đầu chúng nó nắm tay đâu mà sao giờ lại vậy?
Quân nhớ đợt 26/3 năm lớp 10 có hội trại biểu diễn văn nghệ, nó đã từng nắm tay Thu chơi nhảy sạp. Hồi lớp 11 trong giải chạy tiếp sức do thành phố tổ chức, nó cũng từng nắm tay Thu lúc biết đội chúng nó đoạt giải Nhất. Vậy sao lần này nó lại có cảm giác lạ lùng thế nhỉ?
Khi xuống tới tầng một, tự nhiên Quân buột miệng hỏi: “Thu tối nay đi cùng ai thế?”
“Tớ đi cùng mấy cô bạn trong lớp”, Thu trả lời, thành thật.
“Hay đi cùng tớ nhé?”, Quân bối rối, dù từng được nghe rất nhiều lời đề nghị nhưng đây là lần đầu nó mời một ai đó.
Nghe Quân nói, Thu tròn mắt ngạc nhiên, chưa bao giờ cô nghĩ tới việc Quân sẽ mời mình. Cậu ấy là hotboy lớp chuyên Anh, lại còn được rất nhiều nàng hâm mộ trong khi cô là một người không có điểm gì nổi trội. Nếu không nghe Quân trực tiếp nói, có lẽ Thu sẽ nghĩ đây là một trò đùa.
Với mối quan hệ thân thiết từ trước đến nay, Quân tin là Thu sẽ đồng ý với nó. Nhưng bất ngờ là bạn ý lại bảo: “Xin lỗi Quân nhé, tớ cũng muốn đi cùng cậu, nhưng để lần khác được không, tớ trót hẹn với mấy cô nàng F.A trong lớp rồi.”
Nghe câu trả lời mà Quân như rớt từ chín tầng mây xuống, nó từng từ chối nhiều người, nhưng chưa bao giờ tự hỏi cảm giác thất vọng của họ thế nào. Cuối cùng nó cũng được “tận hưởng” điều đó, thật sự chẳng dễ chịu chút nào.
Không ngờ chỉ trong một ngày nó đã để lỡ tận hai cô gái theo những cách khác nhau. Thế mà trước đây thằng Nam tuyên bố như đinh đóng cột “Mày là hotboy mà, ai chẳng muốn đi cùng”. Rõ lầm to!
“Thế lúc khiêu vũ tớ mời ấy một bài được chứ?”, Quân hỏi khẽ lúc hai đứa đứng ở chân cầu thang.
“Tất nhiên rồi, đừng quên đấy!”, Thu nhìn Quân mỉm cười, ánh mắt lấp lánh. Chỉ thế thôi mà sao Quân lại cảm thấy hạnh phúc thế nhỉ? Phải chăng nó đã bị cô gái có lúm đồng tiền đứng cạnh bỏ bùa mê?
Tự nhiên Quân thấy tiếc, tại sao nó không nghĩ sớm tới chuyện mời Thu ngay từ đầu nhỉ? Sao tới bây giờ nó mới thấy cô bạn vẫn hay xuất hiện bên mình hay ho?
Tuy là lỡ dịp dạ hội đầu năm, nhưng Quân nhớ tiệc bế giảng cuối năm do khối 11 làm cũng hoành tráng chẳng kém, lần tới nó sẽ nhớ mời Thu ngay từ đầu, để không làm hotboy bị ế nữa. “Nhưng trước hết”, Quân thầm nghĩ, “mình phải tính kế chuồn về nhà tắm mới được, chứ mồ hôi mồ kê thế này, tối sợ chẳng ai dám đứng gần mất thôi...”
Quân tự hứa với mình, tới dạ hội cuối năm nhất định sẽ mời Thu đi cùng, nhất định sẽ không để lỡ một người tốt...
Nhìn mọi người tất bật chuẩn bị cho những công đoạn cuối, Quân khe khẽ huýt sáo bài “Everything's okay” của Lenka, lòng thầm mong mọi thứ cứ chạy đều như kế hoạch thì chương trình năm nay trăm phần trăm sẽ thành công rực rỡ.
Nhưng khoan hãy nói tới kết quả, chỉ riêng chuyện mấy chục đứa tụi nó dồn hết tâm sức cho chương trình này trong lúc vẫn đang ngập mặt trong đống bài vở ôn tập, vẫn cuống cuồng lao đến các lớp luyện thi, đã là một cố gắng hết sức lớn lao. Khi cùng chung tay làm một điều gì đó, tự nhiên trong lòng ai nấy đều lan tỏa một cảm giác tuyệt vời khó gọi thành lời, đó là khi đứa này còn đang loay hoay chưa làm xong việc, đã có đứa khác tự động chìa tay ra bảo: “Này, có cần giúp gì không?”.
Là khi cãi nhau ỏm tỏi vì ý tưởng thực hiện, nhưng đến khi làm, dù ý tưởng của ai được chọn thì chúng nó cũng hết tâm hết sức cố gắng sao cho hiệu quả đạt được là tốt nhất. Là lúc ai nấy bận rộn, bỗng nhớ đến một đứa, kêu réo tên nó mãi chẳng thấy đâu, cả bọn nhất định sẽ áp dụng luật “tẩy chay” với “khai trừ”.
Nhưng đến lúc sau, thấy “kẻ tội đồ” xuất hiện, mặt mũi nhem nhuốc đến tội, đưa cho tụi nó túi bánh mỳ doner kebab ở quán quen, cười hì hì bảo: “Tao đi mua bánh mỳ ở quán bọn mày thích, lúc về bị hỏng xe ngoài đường, lại còn hết tiền điện thoại nữa, đi mãi mới kiếm được ông thợ sửa xe”. Thế là bao nhiêu câu trách móc định buông cuối cùng lại tan như bong bóng xà phòng.
Có thể với các học sinh trong trường kí ức đọng lại trong lòng mọi người là đêm dạ hội lung linh, những chàng trai, những cô gái đẹp rạng ngời vào tối đó. Nhưng Quân biết chắc trong lòng nó và đám bạn ban tổ chức, kí ức hạnh phúc và đáng nhớ không chỉ gói gọn trong tối hôm nay mà đó là cả hành trình từ ngày chúng nó đầy ắp ý tưởng và nhiệt huyết, mạnh dạn gõ cửa phòng thầy Hiệu phó để nộp bản đề cương xây dựng chương trình.
Giờ nó thực sự tin một điều người ta vẫn hay nói: Hạnh phúc là một quá trình, không phải đích đến. Thật đấy!
Ảnh: Internet