TRUYỆN NGẮN: Giấc mơ cầu vồng ở Canberra (Phần 2 - Hết)

11:00 06/11/2017

Tình yêu đích thực sẽ được thời gian chứng minh thôi, trái tim đôi khi có những lí lẽ riêng, nó loạn nhịp cũng giống như chiếc đồng hồ gặp trục trặc thôi mà, quan trọng phải cho mình thời gian cân bằng cuộc sống và phải thành thực với tất cả...

Trong những ngày cô đơn ở Canberra, Huyền Anh đã dần dần phải lòng Gia Huy. Cô nàng ngày càng gặp gỡ Gia Huy nhiều hơn. Họ bắt đầu hò hẹn, đi chơi công viên quốc gia, leo lên bus đi vòng quanh thành phố, đi du thuyền… Huyền Anh luôn bị những bản sacxophone của Gia Huy “thôi miên”, mỗi lúc như thế Huyền Anh thấy lòng mình khoan khoái lạ thường. 

Nhưng Huyền Anh không sao lý giải được, cứ đến cuối ngày khi nghĩ đến những email không lời hồi đáp, một nỗi khắc khoải, trống vắng lại chiếm trọn trái tim. Và cảm giác day dứt khi dối lừa Gia Huy về sự tồn tại của Duy Anh làm Huyền Anh bao đêm mất ngủ.

Một hôm trời có nắng, có gió, song song dạo bước, Huyền Anh bỗng nhiên níu tay Gia Huy:

- Gia Huy, anh có yêu em không?

- Sao bỗng dưng em lại hỏi anh thế?

Huyền Anh oà khóc, trái tim cô nàng như thể chất chứa hàng ngàn, hàng vạn những khối rubic, chúng xoay vần, không cho Huyền Anh sống trọn với chỉ một dòng cảm xúc. Gia Huy lại ôm chặt Huyền Anh vào lòng, toàn thân Huyền Anh run rẩy, nóng hổi.

Huyền Anh càng khóc to hơn, chỉ đến khi Gia Huy lấy tay gạt nước mắt cho Huyền Anh và đặt vào khoé mắt một nụ hôn nhẹ nhàng Huyền Anh mới nín. Cô nàng nhìn thẳng vào mắt Gia Huy, chợt thấy mình quay cuồng không hiểu nổi những chuyện gì đang diễn ra:

- Gia Huy, ở Việt Nam em đã có bạn trai rồi, xin lỗi anh. Nói đến đấy Huyền Anh càng khóc to hơn.

Gia Huy khựng lại, rồi buông thõng cánh tay Huyền Anh. Mặt Huyền Anh tái nhợt đi, và Gia Huy nghẹn giọng:

- Em đừng xin lỗi anh, chính anh… chính anh mới là người phải xin lỗi em, anh cũng có bạn gái ở nhà, anh muốn nói với em từ lâu rồi. Nhưng anh sợ nói ra sẽ mất em mãi mãi.

Thế rồi cả hai cùng im lặng, một cái nắm tay để biết còn gần nhau, một sự im lặng cần thiết để cho nhau bình tâm trở lại.


Hóa ra không chỉ Huyền Anh đã có bạn trai, mà Gia Huy cũng đang có người yêu ở xa vạn dặm...
Hóa ra không chỉ Huyền Anh đã có bạn trai, mà Gia Huy cũng đang có người yêu ở xa vạn dặm...

Huyền Anh lặng lẽ trở về phòng, bật máy lên. Có tới hai mươi thư điện tử của Duy Anh trong hộp thư đến. Là hai mươi lá thư thú thật về những ngày cảm nắng. Duy Anh và cô bạn cùng lớp đã có nửa tháng hẹn hò, để rồi anh im lặng với Huyền Anh và nhanh chóng hối hận vì nhận ra Huyền Anh mới là người anh yêu thật sự.

Huyền Anh thấy ghen khủng khiếp, cô ôm mặt khóc oà, cô không hiểu nổi bản thân mình nữa. Cô trách anh, trách mình, cô thấy mình xấu xa cũng đâu kém gì anh đâu. 

Đứng bên cửa sổ, nước mắt lăn dài, hai tay bám chặt vào những chiếc song gỗ, Huyền Anh muốn bay vút lên không trung. SuYi đi từ đằng sau đến, khẽ đặt tay lên vai Huyền Anh: “Bình tĩnh nào con én nhỏ, trước khi bay thì phải mạnh mẽ đậu trên mặt đất đã”.

Huyền Anh quay lại, SuYi mở rộng tay ôm cô bạn vào lòng: “Vững vàng lên nào, dù thế nào cũng có SuYi bên cạnh mà, cái gì là tình yêu đích thực sẽ được thời gian chứng minh thôi, trái tim đôi khi có những lí lẽ riêng, nó loạn nhịp cũng giống như chiếc đồng hồ gặp trục trặc thôi mà, quan trọng phải cho mình thời gian cân bằng cuộc sống và phải thành thực với tất cả”. 

SuYi luôn đến vào những lúc Huyền Anh cần nhất, như lúc này đây.


Sau tất cả, Huyền Anh quyết định thành thật kể với Duy Anh về cơn cảm nắng ở xứ người...
Sau tất cả, Huyền Anh quyết định thành thật kể với Duy Anh về cơn cảm nắng ở xứ người...

Huyền Anh ngồi vào bàn, viết thư cho Duy Anh kể về tất cả những chuyện đang xảy ra đối với cô, thành thực như cách SuYi nói.

Điện thoại đổ chuông quen thuộc, một cuộc gọi từ Việt Nam, là Duy Anh:

- Dạ!

- Hôm nay là ngày gì nhỉ cô bé hay khóc nhè?

- Em xin lỗi, em không đủ bình tĩnh anh à. Em…

- Anh biết, anh có lỗi với em, anh đã vì một phút xao lòng mà đẩy cả hai đứa bước chệch hướng nhưng chính điều đó khiến anh biết em quan trọng với anh biết nhường nào. Giờ anh chỉ muốn em cố nhớ lại cách đây hai năm đúng giờ này, ngày này mình đã có những kỉ niệm gì?

Huyền Anh nghĩ trong đầu: ngày kỉ niệm tình yêu của hai đứa không phải, sinh nhật một trong hai, cũng không, thế là ngày gì?

- Anh gợi ý cho em nhé, ngày đó là ngày…

- Ngày mình chôn chiếc lọ thuỷ tinh đựng con dế anh mang từ quê ngoại lên cho em, nó chết vì em ốm không để ý đến nó được - Huyền Anh ngắt lời Duy Anh. Nói đến đây mắt Huyền Anh rưng rưng.

- Đúng rồi, chúng mình đã hẹn một năm nữa khi em về mình sẽ đào nó lên mang về quê chôn lại. Em à, anh sẽ đợi em, từng ngày từng ngày một, và anh tin ngày đó sẽ không xa. Anh tôn trọng quyết định của em, hãy làm những gì trái tim em mách bảo, có điều bất kể khi nào em cần anh, điện thoại, email và Facebook của anh sẽ không nằm ngoài vùng phủ sóng như gần đây nữa, em à.

Bất chợt những kỉ niệm ùa về, dường như có tiếng dế từ bụi cỏ bên ngoài vọng vào qua khe cửa. Cô nàng giở lại album đôi chụp với Duy Anh, bật bản nhạc mà cả hai vẫn nghe: “Chuột yêu gạo”, giở bức xếp hình mà Duy Anh đã hì hụi cả hai tuần trời ghép.

“Cho em thời gian tĩnh tâm anh nhé!”, một tin nhắn vượt không gian về với Việt Nam.


Sau những biến cố, tất cả mọi người đều cần thời gian để nhận ra đúng vị trí của mình
Sau những biến cố, tất cả mọi người đều cần thời gian để nhận ra đúng vị trí của mình

Buổi sáng ở Canberra, gần sáng trời mưa nhưng 7 giờ đã tạnh. Không khí trong lành, khoan khoái như tấm gương trong suốt. Huyền Anh mặc chiếc váy thêu hoa tới cung đường quen thuộc. Gia Huy vẫn ngồi đó, với chiếc sacxophone quen thuộc:

- Em đến rồi à.

- Mình chia tay anh nhé! Ngay từ đầu khi chúng ta cùng đi trên một chuyến bus, em đã gặp lại Duy Anh trong cái động tác đẩy gọng kính của anh. Em xin lỗi, em đã tự huyễn hoặc mình, có lỗi khi gần bên anh chỉ vì tìm thấy hình bóng Duy Anh.

- Anh cũng tưởng gặp lại Thuỵ An trong đôi mắt em, ngay từ đầu cả hai đã yêu bản sao của nửa kia phải không em? Chúng ta không đi chung đường nữa nhưng vẫn sẽ là bạn, được không em?

- Vâng!

- Cho anh nắm tay em lần cuối, cái nắm tay đã từng giúp anh bớt chơi vơi trong những ngày mưa Canberra.

Mạnh bạo nắm tay nhau, không còn sự nóng bừng mặt khi chạm nhẹ vào nhau nữa rồi. Phía xa xa, nơi vầng dương đang toả rạng: cầu vồng đẹp long lanh. Một chiếc cầu vồng sau bao ngày Canberra sụt sùi mưa gió.

Những ngày mưa đã qua, đã đến lúc thêm yêu những ngày nắng, Canberra à!

Ảnh: Tổng hợp Pinterest