Nụ cười của một chàng trai xa lạ gặp ở Canberra giữa ngày mưa gió đã xua đi cảm giác cô đơn trong lòng Huyền Anh, nhưng giữa họ vẫn còn có một rào cản vô hình
Huyền Anh lặng lẽ ngắm mưa rơi qua những ô cửa kính. Thành phố giăng trong mưa. Ngay giữa thủ đô nước Úc mà nhiều lúc Huyền Anh cứ ngỡ mình đang ở vùng xa xôi, hẻo lánh nào tại Việt Nam.
Cả buổi sáng Huyền Anh ngồi chờ một bóng người nào đó đi ngang qua cửa, mà sao chẳng có. Canberra giờ đang trong thời gian sinh viên nghỉ hè. Bất cứ người nào đã từng sống ở Canberra có lẽ đều công nhận đây là thủ đô đìu hiu nhất thế giới. Nếu đi học về sau 6 giờ tối sẽ chẳng có gì ngạc nhiên nếu bạn thấy trên con đường dài hun hút chỉ một mình dạo bước.
Ai đó còn đùa rằng bạn đừng sợ ma vì nếu có ma thì đó là diễm phúc cho bạn đỡ phải đi một mình. Chỉ sợ ma cũng buồn quá mà bỏ lên Sydney hù doạ người vì trên đó đông vui hơn.
Huyền Anh lặng lẽ bật máy, kiểm tra trong cả tá thư điện tử: thư báo chương trình học, lớp học,… nhưng không có lấy bất cứ lá thứ nào của Duy Anh. Một chút hẫng hụt, một chút giận hờn khiến bờ vai cô nàng khẽ rung lên.
Đã một tuần rồi, Huyền Anh không có bất kì một sự kết nối nào với Duy Anh. Điện thoại có tín hiệu nhưng không có tin nhắn hồi âm, tài khoản Facebook đã ngừng hoạt động, còn email cũng bặt tăm.
Những ngày mưa ở Canberra khiến tâm trạng Huyền Anh trở nên rất tệ, nhất là khi không thể liên lạc với Duy Anh
Trước ngày Huyền Anh trở lại Úc, Duy Anh không muốn Huyền Anh sang sớm. Khi đó kì nghỉ hè chưa kết thúc nhưng vì muốn đăng kí thêm một vài môn học nên Huyền Anh đành bay sớm hơn dự kiến. Hôm ấy Hà Nội cũng mưa nhưng sân bay Nội Bài đông đúc lắm, có nhiều người tiễn Huyền Anh, có một người đang ốm nhưng vẫn len lỏi vào dòng người đông đúc chỉ để ra dấu: “Anh yêu em”. Lúc ấy, Huyền Anh có chút lo lắng cho người ấy, nhưng yêu thương ngập tràn, chứ không như bây giờ, một cảm giác lạ, rất lạ cứ luẩn quẩn trong lòng cô…
Mưa Hà Nội đúng là khác mưa Úc, thành phố trong mưa cũng khác lắm.
Dầm mình trong không gian ủ ê đến chán, Huyền Anh quyết định ra khỏi phòng, giá có cô bạn người Hàn Quốc ở đây thì hai đứa đã dắt nhau đến công viên quốc gia Namadogi đổi gió. Cô bạn Hàn Quốc là phiên bản của những nhân vật phụ trong phim Hàn, một gương mặt ngồ ngộ và hài hước đến độ luôn khiến người đối diện bật cười một cách sảng khoái…
Huyền Anh thích cảm giác ở bên cô bạn ấy những điều đó, nhưng thật không may SuYi đang về nước làm tình nguyện viên cho Quỹ Nhi Đồng Liên Hợp quốc. Phải hai tuần nữa Huyền Anh mới lại được nghe cô bạn huyên thuyên về những chuyến thăm trẻ em ở cô nhi viện, về Seoul lúc nào cũng huyên náo, về những buổi đi lượn đường ban đêm không đầu không cuối… Chờ cho đến lúc đó, ở nơi này chỉ có mình Huyền Anh và nỗi cô đơn.
Trong một chiều mưa, Huyền Anh lên một chuyến bus băng ngang thành phố và vô tình gặp một người chàng trai người Việt trên cùng chuyến xe
Chỉ cần bỏ ra 2,36$ Úc là sẽ có một chiếc vé bus nội tuyến, có thể đi cả ngày bao lâu tuỳ thích. Qua lớp kính mờ đục nhoè đi dưới mưa, Huyền Anh lặng ngắm những bóng ô thi thoảng loáng lướt dưới mặt đường. Cả xe vỏn vẹn có người, kể cả người lái xe. Ngoài hai người phụ nữ Úc trong chiếc váy to bản đang chúi đầu vào tờ báo và Huyền Anh thì ở cuối xe là một chàng trai châu Á (Huyền Anh đoán vậy) cũng đang ngắm mưa qua cửa kính.
Chốc chốc chàng trai lại đưa tay lên đẩy gọng kính. Chỉ thoáng trông thấy động tác ấy thôi nhưng điều đó bất giác như một con lắc đánh động vào tiềm thức của Huyền Anh: Duy Anh cũng cận và trong buổi đầu hẹn hò, cậu ấy đã đẩy gọng kính tới cả chục lần chỉ trong hai phút, đó cũng là điều khiến Huyền Anh nhớ nhất. Có lẽ chính vì sự lúng túng, xấu hổ đến thành thực ấy mà Huyền Anh sớm có thiện cảm với Duy Anh.
Bất chợt, anh chàng đang ngắm mưa quay ra, bắt gặp ánh mắt Huyền Anh nhìn mình. Thay vì quay đi, anh chàng lại nhìn thẳng vào mắt Huyền Anh làm cô lúng túng quay lại với ô cửa kính của mình đầy bẽn lẽn.
Huyền Anh quyết định xuống ở trạm bus gần nhất. Hai hàng cây dài tít tắp, xanh mướt một màu. Canberra xứng đáng với biệt danh: “Thủ đô bụi rậm”. Màu xanh ngút ngàn của cây lá khiến Huyền Anh nhẹ lòng hơn. Khói, bụi, sự ngột ngạt dường như không tồn tại ở nơi đây. Cô lặng lẽ đi trong mưa với chiếc ô màu xanh da trời, cảm thấy mình như hoà vào cây lá.
Phía cuối con đường, Huyền Anh nhìn thấy một chàng trai tóc đen đang lúi húi buộc lại dây giày. Bất ngờ anh ta cất tiếng hát: “Làng tôi xanh bóng tre,…”. Nhận ra đó chính là người ngồi trên xe bus, một cảm giác không thể diễn đạt bằng lời ùa vào lòng cô.
Không giấu nổi sự ngỡ ngàng, cô gọi với:
- Bạn là người Việt Nam phải không?
Chàng trai nhận ra Huyền Anh, sửng sốt:
- Cậu là…
- Tớ là người Việt, thảo nào khi ngồi trên xe tớ đã nhận ra một nét gì đó rất thân thuộc ở cậu.
Chàng trai mỉm cười, nụ cười có thể khiến trái tim bất cứ cô gái nào xốn xang.
Họ nhanh chóng làm thân, câu chuyện những người xa lạ nhưng cùng chung một nguồn cội khiến cả hai say mê chuyện trò. Điểm đầu là Hà Nội, cả hai đều yêu kiến trúc phố cổ, trà đá nhà thờ và vô vàn những hẻm xéo thủ đô. Rồi ngoặt sang Canberra, những con đường rợp bóng cây, những ngày mưa cùng những chuyến bus bình yên chuyển động trên phố.
Canberra ngày mưa, cảm giác cô đơn dường như không còn tồn tại…
Những cuộc gặp với Gia Huy kéo Huyền Anh ra khỏi những nỗi buồn, cô cũng bớt nghĩ tới Duy Anh
Rồi như có một sợi dây vô hình cứ kéo Huyền Anh đến con đường này hàng ngày, cô đến chỉ để gặp Gia Huy như một thói quen không thể bỏ được. Chỉ một hôm nào đó Huyền Anh bận không đến được là cả ngày hôm đó cô nàng bần thần, không làm được gì nên hồn.
Không hiểu sao Huyền Anh không còn nghĩ đến Duy Anh nhiều như trước nữa. Mối liên lạc cũng chững lại hẳn. Huyền Anh lờ mờ nhận ra khoảng cách đang dần hình thành giữa hai người, điều cô từng lo lắng trước khi đi du học.
Hôm đó trời lại mưa, vẫn ra khỏi phòng với chiếc ô xanh, ngồi trên bus, Huyền Anh bắt đầu lo lắng không biết Gia Huy có đến không. Để rồi khi bước xuống xe, vội vàng đi đến cuối con đường, lần đầu tiên Huyền Anh không thấy Gia Huy ngồi ở điểm chờ bus cũ. Cô nàng thẫn thờ ngồi xuống như có búa tạ giáng từ sau lưng.
Từ đằng xa, có tiếng saxophone vọng lại, rồi gần hơn,… gần hơn nữa. Tiếng sacxophone ngay cạnh bờ vai Huyền Anh. Chỉ có thể là Gia Huy thôi, Huyền Anh thầm nghĩ. Cô chưa kịp quay lại đã bị một bàn tay bịt mắt tự khi nào.
- Gia Huy - Huyền Anh nhẹ nhàng gọi tên cậu bạn rồi định kéo tay người đằng sau ra. Nhưng bàn tay ấy đã ôm choàng qua vai Huyền Anh. Cô không hề chống cự mà từ từ tựa vào bờ vai vững chãi.
- Đúng là Gia Huy, thật là Gia Huy rồi, Huyền Anh biết Gia Huy sẽ đến mà.
- Có đúng là Huyền Anh mong Gia Huy đến không?
- Gia Huy không tin sao?
- Chỉ là Gia Huy mừng quá thôi.
Những ngón tay xinh đan vào nhau, Canberra ngày mưa như một bản sacxophone dịu ngọt trên đầu lưỡi.
Câu chuyện tình cảm giữa Huyền Anh và Gia Huy rồi sẽ ra sao? Lý do gì khiến Duy Anh im lặng? Hãy chờ đón kì 2 của “Giấc mơ cầu vồng” nhé!
(Còn tiếp)
Ảnh: Internet
Truyện ngắn gửi về cộng tác với chuyên mục MLOG, xin liên hệ qua email mlog@yan.vnvới tiêu đề thư: TRUYỆN NGẮN. Bài được đăng sẽ hưởng nhuận bút theo quy định của Yan New |