[Truyện ngắn] Buông thả... Đồ đàng điếm!!!

18:00 03/07/2014

Kẻ tội đồ lại là nạn nhân bất đắc dĩ cũng nhiều phần ở xã hội ít nghĩ suy. Và nếu ai đó sẵn sàng đưa ra một bàn tay chắc chắn đã có chiếc vé đến cổng thiên đường!
 
I.
 'Em xinh, đi đâu thế?'
"Uống nước nguồn - Anh chỉ em chỗ nào mixin' được không?"
Cái nhìn lướt từ trên mái tóc chải rối nhiều chiều tụt xuống cái eo lững lờ cạp under CK đỏ của kẻ lạ mặt.
 
"Thằng đỏm, để coi"...
 
Gã trai huýt sáo... dòm lom lom cái cạp đỏ dần nhích lên theo cách người đối diện thót bụng lắc theo nhịp Naughty Girl ... Gã liếm môi, "Đi nào"
 
"Dính Belly" ..
"Chỉ thế mà thôi" ...
 
Và hắn kéo người mới gặp lên con SH phóng hướng Chương Dương, tụt lại chút khói bụi và ý nghĩ đàng điếm. Trực chỉ hướng Gia Lâm, con SH lắc lư kéo hai con người xấc xược vượt qua nháng đỏ góc ngã tư. Những kẻ đang tự vượt lên những nghi kị, mặc kệ lối đời... bon trên con xế thời thượng, bon trên tầm nhận thức. Hai kẻ chỉ biết chút nữa là sẽ vui hết mình. Trời đêm nay lành lạnh gai người...
 
Người lạ mặt hất mái tóc chải rối về phía sau, nhếch môi nụ cười lạt, bước dạng 2 chân ra khỏi căn nhà trọ, chỉ liếc nhìn biển con xế rồi lại dạng bước ra góc đường, lên cái dream ọp ẹp của gã xe ôm đứng đợi sẵn, lượn về Hồ Tây.
 
"Thằng đàng điếm, ngon ăn và mày sẽ ngon chơi... "til end of life"
 
Tiếng cười khan bật khỏi đôi môi đỏ cay độc. Thế là một kẻ nữa vào con đường tăm tối của cuộc đời sớm hơn mái tóc còn xanh sẽ chẳng thể biết đến sợi bạc.
 
"Trò chơi múa bụng"
 
Ngồi sau gã xe ôm đưa đón mỗi đêm, người lạ mặt bập điếu thuốc. Chảy khắp gương mặt bí ẩn kia cùng hai dòng nước mắt là sự thỏa mãn sau đêm "múa bụng" đến mỏi mệt. Rồi ngày mai sẽ lại một con mồi nữa... 
 
 
II.
Ngã tư Sở, 0h15'. Một ngón tay thò vào màn đêm đặc quánh, bắn tách điếu thuốc đỏ lửa xuống hố ga đen ngòm. Kẻ bí ẩn lại chải tóc rối nhiều chiều, đứng lững lờ với chiếc quần cạp trễ under CK đỏ, mắt đăm đăm ngó phía xa một con Atila rờ tới.
 
"Bồ anh dỗi bỏ về rồi. Có muốn đi với anh ko, em?"
Nhấp người giả đò ngó qua thằng đàn ông to béo, màu đỏ chiếc under đập vào mắt gã như khiêu khích.
"Oh man! E có thể thấy anh bắt đầu muốn nhảy rồi đấy, lên Apolo nhé, cưng?"
 
"Ta chẳng ngạc nhiên nếu trên con xe này, ngày mai là một con rắn khác ngồi kèm sau con lợn"
 
Lướt ngón tay một cách gợi tình lên khúc thịt núng nính dưới cằm gã đàn ông, kẻ lạ mặt nhẹ nhàng gác chân lên xế. Tay chơi và kẻ lạ mặt lại đi vào đêm với cái lạnh không biết ở đâu tràn tới...
 
III. 
......
2 tháng trước.
Nhảy vào đêm vũ hội By Night, xung quanh là những đám người lắc mê mải theo nhịp House, tiếng nhạc ồn ĩ, những ánh sáng laze nơi vũ trường... Nó hất mái tóc rối ra sau, ngửa mặt tu chai X.O mà nước mắt chảy ướt đôi gò má cao thanh tú. Màn nhảy múa không dừng lại mà tiếp tục trác táng theo cảm giác rỗng tuếch trong lòng nó.  
 
Thế là hết! Cuộc đời đứng trước mặt nó giờ vỡ vụn. Mẩu kim cương của đêm nhá lên trong tay kẻ thừa tiền. Tì vết không xóa nổi... Nó cũng không muốn, nhưng sao lại thế... Sao lại thế?? Nó không thể tự hỏi mình. Và nó đành chỉ có thể khóc trong cơn lắc điên cuồng. Nó đã sai lầm! 
 
IV. 
Một tuần sau khi biết tin dữ, nó hắt hủi bản thân với những chai Blue và cây Mild-S3ven như con nghiện. Suy sụp và chối bỏ thế giới cuối đời tàn của nó, không cách gì lôi nó ra khỏi nhà. Mỗi tiếng chuông điện thoại làm nó giật mình như tiếng tử thần báo tử. Mỗi ánh nắng lọt vào phòng tựa nhẹ vào khung cửa cũng làm nó sợ có thể đốt cháy nó. Chỉ ban đêm nó mới lặng lẽ bước ra trời đêm yên tĩnh ngó về thành phố đầy sao. Gió từ mặt Hồ gợn mái tóc huyền mỏi mệt.
 
Nó căm thù tất cả những con người làm hại đời nó. Một khi nó đã không còn ý nghĩa sống, thì nó sẽ trao tặng cảm giác đó cho những kẻ ăn chơi tới bến... Và cứ thế, nó rớt xuống vực thẳm tội lỗi. Nó truyền sự ngọt ngào chết người cho tất cả những kẻ qua đêm cùng nó. Nó biết, mầm mống HIV đang chảy trong dòng máu bất cần đời của nó.
 
Nó bắt đầu qua tay những kẻ thèm muốn một đêm tình ái. Nó sớm trải qua những cơn đau thể xác nhưng nỗi lòng còn hơn cả bị cắt đứt từng mạch sống trong người. Nó say thù như con thiêu thân lao đến cái chết. Cuộc sống của nó nếu không tồn tại, thì những kẻ tệ bạc, ham hố và làm bẩn xã hội cũng phải theo nó xuống lục tuyền.
 
 Và cứ thế, mỗi đêm lại một kẻ khờ khạo đam mê hình hài mỏng manh của nó phải đền tội. Sẽ như kẻ hám của tự treo đầu vào chiếc thòng lọng vô hình. Nó thỏa thuê với ý nghĩ độc địa. Vậy thôi... 
 
Chẳng thứ nước thánh nào gột hết tội cho nó, chẳng con người lương tri nào tha thứ cho nó. Trước Đức Sáng Tạo, nó là một con bệnh phải tự đào thải. Cuộc đời này làm gì còn cần đến nó. Việc gì phải sống tốt đẹp khi chẳng kẻ nào đưa cho nó một cánh tay đỡ dậy. Nó tuyệt vọng và nó luôn nghĩ ..
 
"Không thể tha thứ"
 
V.
Người đàn ông lái xe ôm đi chầm chậm về phía ngoại thành, rẽ vào đường Âu Cơ nhắm về Hồ Tây. Gió thật nhẹ hất mái tóc chải rối nhiều chiều của kẻ bí ẩn nhưng không thể gạt đi giọt nước mắt cứ lăn dài trên má.
 
- "Quay lại đi"
- "Lão nói gì thế?"
- "Tôi biết một CLB tình nguyện của thành phố về tuyên truyền HIV... Mọi người rất hiểu và đưa những người lầm lạc về với cuộc sống... "
- "......"
- "Không có sự phân biệt, không có sự ghẻ lạnh, không có những cơn đau thể xác, không có sự đòi hỏi... chỉ có đồng cảm và chỉ có nhận thức đúng đắn. Quay lại đi, vẫn chưa quá muộn!"
 
Giọt nước mắt không còn rơi trong lặng thầm mà hoà lẫn trong tiếng nấc nghẹn ngào là cảm giác giải thoát. Đầu-rối nức nở trên đôi vai người lái xe đêm kì lạ. Đêm thoảng mùi nồng của đất và vị ngọt chát từ Hồ lớn đưa hai con người về lại mái nhà êm ấm. Thật kì lạ, một người-ngựa lại có thể làm thay đổi suy nghĩ cuối cuộc đời khốn nạn của một ngựa-người. 
 
 
VI.
Hàng đêm, quần cạp trễ lộ under CK đỏ đứng bất cứ góc đường nào gọi mời những tay chơi ngu ngốc. Chưa đêm nào nó đứng quá phần tư giờ. Nó chỉ cười đời còn lắm kẻ sa đọa trước con mắt đỏ ké của tử thần. Sao chúng chỉ nhìn thấy dưới cái quần trễ là một đêm lả lơi mà không hề thoáng nghĩ đến một lời cảnh báo.
 
Và chỉ một đêm, mỗi cuộc sống lại bị xáo trộn trước đường đời chật chột những suy nghĩ tầm thường. Mỗi bước tiến vào cuộc sống của những kẻ đó đang giăng mắc những cạm bẫy chết người. Một khi sống đồng nghĩa với hưởng thụ không giới hạn, có thể lắm người ta bước lầm vào đầm lầy sa đọa. Để khi nhìn lại thì dưới chân bùn đen đã đến gối. Hối cải không thể bước ra mà chỉ lặng lẽ chìm xuống cùng phần đời còn lại.
 
Không thể dừng lại chỉ trong thoáng chốc, giận dữ và lòng căm thù ăn mòn trái tim không tình thương, nó gieo vào kẻ thèm muốn những cơ man khúc nhạc mê đắm. Đồng thời lấy đi cái giá rất đắt là sự sống và tâm hồn một đời người. Nó trả lại cuộc sống, như cách nó nghĩ, những kiếp người đen bẩn tới một ngày phải chết.
 
Thật nhẹ nhưng thật sắc, một sinh linh thậm chí chỉ trót sa chân lúc ngã lòng, bị tước đoạt sự tồn tại. Tâm hồn sỏi đá của nó không mảy may dừng nhảy múa trên những cái chết nghiệt ngã sắp tới. Có thể chỉ 10 năm, 5 năm hay thậm chí 3 năm đơn giản là cái chết từ từ đến không thể cản bước. Nhìn lại nó, đã không còn là dạng sống nhưng vẫn gieo đi cái chết chỉ vì lỡ lầm của kẻ khác...
 
VII. Bởi một phần tội ác lại bắt đầu chỉ từ sự kì thị. 
 
Những đôi mắt trâng trâng nhìn chỉ dừng lại ở sự sợ sệt, đôi khi khá khẩm hơn là chút cảm giác thương hại thuần túy dành cho kẻ bệnh hoạn. Giá mà đừng bắt tay mà ngay sau đó phải rửa thật kỹ. Giá mà đừng mỗi ngày bỏ đi một chiếc khăn, một chiếc dao cạo hay đôi đũa mộc của kẻ đáng thương. Họ - những người thân thiết của nó còn đối xử với nó khắc khổ như vậy, liệu rằng ai trong cuộc đời này còn cho nó một tấm lòng?
 Bất giác, những sợ sệt ấy lại càng đẩy lỗi lầm và lãnh cảm tới tội ác. Cũng đôi khi những ý nghĩ độc ác, muốn tất cả những kẻ nhiễm vào mình căn bệnh thế kỉ dẫn nhau xuống mồ. Lợi dụng đôi tay nhúng tràm tìm và phá hoại những vật vờ cuộc sống khác đáng ra cần được sám hối. Ai đó có tự hỏi mình: Liệu ta có ác độc như chính kẻ trực tiếp gieo đi những cái chết? 
 
Kẻ tội đồ lại là nạn nhân bất đắc dĩ cũng nhiều phần ở xã hội ít nghĩ suy. Và nếu ai đó sẵn sàng đưa ra một bàn tay chắc chắn đã có chiếc vé đến cổng thiên đường!
 
Cứu vớt một tâm hồn tội lỗi, một con người bị ruồng bỏ về với cuộc sống nhân văn luôn là điều con người từng thể hiện trước nay. Và hãy hành động đi, đừng ngại bản thân chỉ đơn độc một mình mà vì cộng đồng chúng ta luôn đoàn kết.
 

Bài viết này thuộc quyền sở hữu của tác giả Mèo Còi, thể hiện góc nhìn riêng của tác giả và được MLOG độc quyền đăng tải.

 
Những trang web khác muốn đăng lại nội dung này vui lòng liên hệ BQL MLOG qua email:info.mlog@yan.vn. Xin chân thành cảm ơn!