[Truyện ngắn] Bình minh trên biển (Phần 3)

20:00 26/07/2014

Tôi nghĩ, nếu gặp được một người đàn ông vào thời điểm thích hợp trong cuộc đời, ấy chính là Định Mệnh. Cũng chẳng cần phức tạp hay cầu kỳ, đôi khi, chỉ cần nhìn thấy anh ta, có cảm tình, muốn cùng anh ta nói chuyện, tán gẫu, cùng anh ta bàn về một việc hết sức bình dị. Hoặc là, muốn nhìn, muốn đi cùng anh ta trên một chuyến xe, một con đường... Nhưng không giới hạn thời gian.

...................................................................................

Chương 3

Tôi đang viết một câu chuyện cho chúng tôi. Như đã nói, tôi để Lan Vi làm nhân vật chính, nhưng cô ấy lại cứ nhất mực cho rằng bản thân phải là nhân vật phụ. Lan Vi nói làm nhân vật phụ có phần tự do hơn. Ít nhất thì cô ấy cũng không bị quá nhiều người quan tâm, không bị soi mói, không bị người ta đặt ra một chuẩn mực nào đó. Bởi tính cách hoang dại như vậy, nên tôi đành phải đổi lại vị trí của bản thân. Trong câu chuyện này, tôi sẽ làm nhân vật chính. Một nhân vật chính tẻ nhạt nhất mọi thời đại.

Một hôm Lan Vi nói với tôi, cô ấy sẽ đi du lịch một mình. Tôi nghĩ Lan Vi luôn muốn đi du lịch một mình, thích ngắm nhìn những con người xa lạ, ở một vùng đất xa lạ, tự hưởng cảm giác cô độc và hút thuốc. Tôi rất ủng hộ những chuyến đi của Lan Vi, có đôi phần ngưỡng mộ. Tôi cũng muốn đi thật nhiều nơi, tiếp xúc với nhiều thứ, nhưng có quá nhiều điều ràng buộc. Cái to lớn nhất chính là tiền bạc.

Trước khi đi, Lan Vi thường làm rất nhiều công việc. Những công việc cả chân tay và trí óc. Lan Vi là một người kiên định, một khi đã quyết là sẽ không thay đổi. Cô làm việc trong vòng hai tháng, kiếm đủ tiền cho một chuyến đi Hội An.

“Sự hoài cổ của nó gọi bước chân tớ, tớ muốn đến đó.” Lan Vi vừa gấp quần áo vừa nói.

Tôi không đáp lại, mà chỉ gật đầu. Trên máy tính đang chạy một bài hát của Backstreet Boy, giai điệu trầm ấm, nam tính và ngọt ngào. Bên ngoài cửa sổ, hoàng hôn đã rơi. Cả thành phố chìm trong một lớp màu ảo diệu, hoang hoải. Mùa hè trời chiều nhìn rất đẹp. Có đôi khi tôi dùng máy ảnh của điện thoại, chụp một kiểu ảnh nhìn có chút nghệ thuật. Nói đơn giản ra, thì đó là là ngẫu hứng.

Trước khi Lan Vi đến ở, tôi sống rất lặng lẽ trong căn phòng này. Hằng ngày mọi thứ đều lặp đi lặp lại một cách vô cùng nhàm chán. Buổi sáng ngủ dậy, nấu một thứ gì đó ăn lót dạ, ra ngoài tìm đề tài để viết một bài báo. Rồi sau đó sẽ về nhà, mở máy tính lên viết, tán gẫu với bạn bè đến trưa. Sau đó tìm kiếm một thứ gì đó ăn, nếu mệt sẽ đi ngủ. Buổi chiều đến một câu lạc bộ văn học, trao đổi với họ một số kỹ năng viết lách. Trong một ngày may mắn, có thể sẽ nhận được lời mời hợp tác xuất bản. Tối về nhà nấu cơm ăn một mình, nghe tiếng bát đũa va vào nhau leng keng, xong xuôi sẽ đem đi rửa. Lại tiếp tục mở máy tính, viết tiếp câu chuyện dang dở. Chợt nhớ ra là cần phải sửa lại bài báo, lại phải quay lại công việc khô khan. Sau đó gửi cho trưởng ban, chờ xét duyệt. Nếu được nhận, thì hôm sau sẽ được người ta gửi nhuận bút.

Đó chính là cuộc sống của tôi trước khi có Lan Vi.

Tôi cũng không nhận ra bản thân cô đơn. Có rất nhiều lúc buồn chán đến nỗi phải bật khóc, nhìn ra những ánh đèn lấp lánh bên ngoài cửa sổ, tôi thấy tủi thân khôn cùng. Lúc đó tôi ao ước có một người bên cạnh. Chỉ cần họ đứng bên cạnh tôi, thì thế giới này sẽ nhỏ lại, tôi không còn cảm thấy lạc lõng nữa.

Chính vì thế nên khi quen Lan Vi, tôi đã nghĩ cuộc gặp gỡ đó là duyên số.

Cách chuyến đi chừng hai ngày, Lan Vi lại rủ tôi đến chỗ của Hải. Hôm ấy quán khá đông khách, anh trở thành người bận rộn. Hải nói với bartender pha chế cho chúng tôi một loại cocktail nào đó, rồi anh ấy lại lao đầu vào công việc. Tôi chợt nhận ra, đây là một người có cách sống khá nghiêm túc. Những người như vậy dễ khiến người ta tin tưởng.

Tôi và Lan Vi ngồi ở quầy, không nói với nhau câu gì. Âm thanh nhạc sống khá lớn, nếu có nói cũng chỉ nghe câu được câu chăng, chúng tôi quyết định im lặng.

Khoảng một tiếng sau, quán đã bắt đầu chùng xuống. Hải đến chỗ của chúng tôi, trông anh ta khá mệt mỏi. Nhìn ở góc độ này, không thể nào đoán ra được số tuổi thực sự của Hải. Lần đầu tiên gặp, anh nói anh đã già, nhưng chính xác là già ở tuổi bao nhiêu thì không rõ. Trên khuôn mặt Hải không đậm nét phong trần, nhưng đôi mắt thì chắc chắn có mùi vị của bể dâu. Các ngón tay của Hải khá thô và to. Tôi chưa bao giờ gặp anh ở bên ngoài quán bar nên không thể biết được bề ngoài của anh rốt cuộc là như thế nào.

Sau đó, Hải lại đi thay quần áo, anh trút bỏ bộ đồ khá bí bách trên người, thay vào đó là một chiếc áo phông và quần cộc thoải mái. Anh kéo ghế ngồi cạnh Lan Vi, mắt liếc nhìn cô ấy. Từ khi tôi có cảm giác Hải yêu Lan Vi tôi đã luôn để ý anh. Tôi không biết bản thân đang làm gì, lại thấy mình giống như một bà mẹ lo lắng cho con gái... Có lẽ, sống cùng một người quá lâu, lại là một người khiến tôi tin tưởng đã khiến tôi bị ảnh hưởng quá nhiều.

Lúc ấy trong đầu không hề có khái niệm thời gian, chỉ nghĩ rằng có lẽ đã rất muộn. Nhưng không ai muốn ra về.

Rồi Hải đề nghị: “Chúng ta đi dạo nhé?”

Tôi không biết anh ta nói với Lan Vi hay là nói cho cả tôi nghe nữa, nhưng tôi tò mò rất muốn biết con người của anh ở ngoài thế giới mờ ảo này sẽ như thế nào nên đã bất chấp mà gật đầu đồng ý. Còn Lan Vi chỉ khẽ nhấp môi vào lòng nước, cụp mắt xuống không nói gì. Sự im lặng của cô có thể hiểu là ngầm chấp thuận. Và chúng tôi cùng ra khỏi quán.

Ngoài đường rất vắng, một chiếc xe chạy vụt qua cũng kéo lê âm thanh vang đến tận cùng màn đêm sâu thẳm. Bầu trời không trăng không sao, không gian chỉ có ánh đèn đường soi sáng. Rất nhiều bóng đèn bung tỏa, nhìn như hoa nở, nhưng lại bị ngưng lặng. Ngẩng đầu thấy chói lòa, sợ hãi và quay đi. Có nhiều thứ nghĩ rằng bản thân đủ khả năng, nhưng đến khi làm, lại giống như một kẻ thua cuộc.

Trên con đường dài, ba người chúng tôi đi cạnh nhau. Im lặng.

Đột nhiên Lan Vi nói: “Tớ nghĩ hành trình của mình sẽ kéo dài. Có lẽ là hết thời tuổi trẻ.”

Hải quay đầu nhìn cô, hỏi: “Em đi đâu?”

“Hội An. Sau đó thì đâu cũng được. Miễn là không dừng lại quá lâu.”

“Em không có gì để lưu luyến thành phố này ư?”

“Một người luôn lang bạt sẽ không có thứ để lưu luyến. Mà, em lại luôn khao khát sẽ lưu luyến được một điều gì đó, để mình có thể dừng chân.”

Tôi nhìn thấy trên khuôn mặt của Hải có một vẻ thất vọng tràn trề. Lông mày nhíu vào nhau, xô lại thành những nếp nhăn. Đột nhiên tôi thương anh. Là thương hại. Bây giờ mới thấy được ở bên ngoài, Hải cũng chỉ là người đàn ông bình thường như bao nhiêu người khác. Anh cao hơn tôi nửa cái đầu, mặc quần áo đơn giản, thoải mái, tóc cắt gọn, khuôn mặt có chút điển trai. Ngoài ra, ở anh không gây cho tôi bất cứ một cảm giác đặc biệt nào khác. Khác hẳn với lần tôi nghĩ anh chính là tai kiếp của chúng tôi.

Nhưng tôi biết Hải yêu Lan Vi. Đúng vậy, Lan Vi là một cô gái đáng để yêu. Tôi luôn luôn thấy những anh chàng gặp Lan Vi lần đầu đều sẽ thích cô ấy. Lâu dần sẽ sinh ra cảm giác yêu. Nhưng Lan Vi không tin tưởng một ai. Cô ấy chỉ tin vào chính bản thân mình. Nếu bản thân cô không chấp nhận, thì cô sẽ gạt họ ra bên ngoài.

Còn nhớ thời cấp ba, cậu bạn cùng bàn đã nói thích tôi. Nhưng tôi lại sợ hãi khi cậu ấy ngỏ lời. Tôi không hiểu tại sao, nhưng cũng vì sự sợ hãi vô cớ đó mà cậu ấy đã từ thích chuyển sang ghét. Là ghét cay ghét đắng. Năm ấy tôi mười bảy tuổi.

Tình cảm là thứ có thể thay đổi được, đôi khi chẳng cần thời gian. Nên tôi đã hiểu, thích một người là phải xuất phát từ trong tâm. Bản thân phải có cảm giác với người đó, thực sự toàn tâm toàn ý với người đó, thì mới có thể chấp nhận được. Lan Vi là cô gái luôn hiểu điều đó. Cô ấy là một cô gái tốt.

Có lẽ Hải biết.

Đi đến ngõ nhà chúng tôi, Hải không dừng lại. Qua hàng tường rào có mảnh sành cắm bên trên, Hải đi rất xa cách. Tôi phát hiện anh là người sợ đau đớn. Một nhà còn sáng đèn, nhưng vô cùng thanh vắng. Ngoài sân có chiếc ghế mây, có lẽ sương đã rơi ướt đẫm. Trong gió có lời thì thầm khe khẽ, Hải đang lẩm bẩm một giai điệu. Nghe rất quen thuộc nhưng không thể nhớ nổi tên.

Suốt một quãng đường dài, chúng tôi gần như im lặng. Nếu Lan Vi không nói cô ấy sẽ đi, thì Hải cũng không hỏi. Ấy chính là ngập ngừng xa cách. Tôi không có điều gì để lên tiếng, tôi có cảm giác bản thân là một khán giả, theo dõi câu chuyện của hai người. Họ đi đến đâu, kết cục ra sao đa phần người xem đều sẽ đoán được một nửa. Nhưng chắc chắn không thể biết được cặn kẽ tình cảm. Thực chất các câu chuyện tình yêu đều muốn cho người ta thấy ý nghĩa, chứ không phải muốn cho người ta thấy quá trình.

Chúng tôi chừng như đã chia tay nhau rất vội, vì trời bất chợt đổ một cơn mưa. Hải lấy tay che đầu, cổ anh rụt lại, nhìn bộ dáng có đôi phần tức cười. Nhưng anh không về ngay, anh nói muốn nhìn chúng tôi vào nhà. Rất có thể những ngày sau đó, anh không còn gặp được Lan Vi nữa.

Lúc bước qua cánh cổng, Lan Vi ngoảnh đầu lại. Đuôi mắt cô vương một giọt mưa. Không phải nước mắt. Cô ấy đứng như vậy, nhìn Hải. Cách nhau một cánh cổng, không ai nói với ai câu gì. Có một loại đau thương lan tỏa, như mưa dần dần lắng xuống đất. Hải buông khẽ tay xuống, anh tiến gần lại. Mái tóc và quần áo dần bị nước mưa thấm vào, nhưng anh mặc kệ.

Anh hỏi Lan Vi: “Em sẽ trở về chứ?”

Lan Vi lắc đầu: “Em không biết. Nếu anh còn yêu em, nếu em yêu anh, thì nhất định chúng ta sẽ gặp nhau.”

“Còn nếu không?”

“Với anh, em có thể sẽ là nỗi đau. Nhưng với em, anh chỉ là người qua đường như bao nhiêu người khác. Đó là một đoạn trong kịch bản của tuổi trẻ.”

Hải mỉm cười, cười như mếu. Khuôn mặt anh nhạt nhòa nước mưa, càng đường nét trên khuôn mặt xô lại. Méo mó. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được câu nói “tôi đã già” của anh.

Anh nói: “Tại sao em lại biết anh yêu em? Anh chưa bao giờ nói.”

Lan Vi đáp: “Chúng ta quen nhau cũng đã lâu, đã qua hai mùa rồi. Em cũng là người nhạy cảm. Tình yêu vốn không cần phải nói, chỉ cần ánh mắt thôi cũng đủ.”

Đó là câu nói cuối cùng của buổi tối ngày hôm ấy. Rồi hai người họ chia tay.

Buổi tối hôm ấy in rất sâu vào lòng ký ức của tôi, đó là một câu chuyện không quá buồn mà tôi nhớ mãi. Cuộc chia ly đó không có nước mắt, chỉ có mưa. Lúc Hải quay lưng, tôi thấy dáng anh nhạt nhòa. Đúng ra, anh là người trong ký ức, chứ không phải tương lai. Bóng tối và màn mưa nuốt chửng anh lại, người đàn ông đó rất mạnh mẽ và bất cần. Khi Lan Vi nói không yêu anh, anh cũng không níu kéo. Dù sợ đau thương và cô độc, nhưng anh cũng chẳng ngoảnh đầu. Thực ra, cả hai người bọn họ đều là những kẻ đáng được yêu thương. Tiếc rằng họ gặp nhau sai thời điểm, lại quá giống nhau, nên không thể yêu nhau.

Trong cuộc chia ly này, tôi cảm giác được nỗi đau của cả hai, nhưng là hai nỗi đau hoàn toàn khác biệt. Hải đau vì Lan Vi không yêu anh ấy. Còn Lan Vi đau, vì có một người yêu mình.

Bài viết này thuộc quyền sở hữu của tác giả Thủy Vũ , thể hiện góc nhìn riêng của tác giả và được MLOG độc quyền đăng tải. Những trang web khác muốn đăng lại nội dung này vui lòng liên hệ BQL MLOG qua email: info.mlog@yan.vn. Xin chân thành cảm ơn!