Trong tình yêu đôi khi người ta không nghĩ trước mình sẽ được gì và mất gì. Họ chỉ biết yêu hết mình, chạy theo cái mình muốn mặc dù biết là mãi mãi. Tưởng như càng đuổi càng gần nhưng thực ra càng lúc càng xa...
Em - một cô gái tháng ba - nhẹ nhàng, ngây thơ, luôn cần sự chở che. Nhưng tại sao cuộc sống lại luôn khiến cho em đau buồn rồi vô tình mang em đến với anh. Anh căm ghét cái cuộc sống này không biết là vì nó bất công với em hay là vì nó mang đến cho anh một lần nữa đau...?
Anh - chàng trai tháng mười một - thất thường, cô đơn, luôn muốn che giấu vẻ bề ngoài. Dù cuộc sống quen với việc một mình nhưng đôi khi anh lại muốn có ai đó quan tâm giúp anh mạnh mẽ đối mặt cuộc sống.
Lần đầu gặp em - nghe em kể về mọi việc - anh nghĩ rằng có lẽ cuộc sống mang em đến với anh để anh che chở lo lắng cho cô bé yếu đuối, cũng từ đó cứu lấy cuộc sống tẻ nhạt của chàng trai này….Song người ta nói “có những thứ tưởng như rất gần mà thực ra nó rất xa”. Đến với nhau nhẹ nhàng và im lặng nên anh và em hình thành một mối quan hệ không rõ ràng với nhau. Bạn bè…? Không. Người yêu..? Không. Thế nó là cái gì? Theo anh thì anh tạm gọi nó là người thương. Nó nằm giữa tình bạn và tình yêu. Người thương nó không ràng buộc như khi ta yêu nhau, không nồng nàn, sôi động như tình yêu nhưng cũng không chậm rãi, vô tư như tình bạn.
Thời gian đó không một chuyện gì là em không kể cho anh nghe. Những lúc em buồn anh đều là người xuất hiện nghe em kể , lê la hàng quán cuối tuần, trò chuyện đủ chuyện trên trời dưới đất, quấn quýt nhau. Đôi lúc anh thức cả đêm vì mớ tài liệu của em hay vội vã chạy đến vì em về muộn không vào được nhà. Nhưng chưa bao giờ anh có lời tán tỉnh lãng mạn, nó không bó buộc ai vào ai, không phải ép ai không được có tình yêu. Vì thế có những lúc anh đã lặng lẽ bước ra khỏi cuộc sống của em vì anh nghĩ em đã có người tốt thương yêu em. Đôi khi không phải cái gì cũng như ta nghĩ, không hiểu là vì em hay vì người ta mà rồi anh cũng phải quay lại trong lúc em đau khổ. Đôi lúc anh vô tình khóc rồi lặng lẽ quay đi vì không muốn em thấy điều đó. Đâu phải là cỗ máy - anh cũng có xúc cảm riêng của mình - anh hận chính bản thân anh không bảo vệ được người con gái nhỏ bé trước anh và cũng hận trái tim anh không đủ liều lĩnh để rời xa em.
Hai năm trôi qua, ba mối tình đến rồi đi với em, còn anh vẫn đứng sau em. Anh chợt nhận ra rằng sự khác biệt của thằng đàn ông tốt và một tên đểu là tên đểu đó biết mục đích nó là gì: thể xác, danh lợi, hay thể hiện mình. Nó biết cách làm cho người con gái thấy nó toàn diện như thế nào. Còn người đàn ông tốt họ không bao giờ trả lời được câu: "vì sao anh yêu em?" - vì họ xem tình yêu như một thứ cảm xúc, nó đến rồi yêu thôi, yêu nồng nàn và quan tâm thầm lặng, muốn người con gái mình hạnh phúc nhất. Họ cho rằng quan tâm trong tình yêu là bổn phận vì thế không cần phải nói. Cũng chính vì thế cái quan tâm vốn dĩ là đặc biệt thì trở thành một điều bình thường đôi khi ấu trĩ với người con gái. Cũng không người con gái nào nhận ra được nó đặc biệt nếu không mất nó đi. Hai năm - biết đây là thời điểm khó nhất để quyết định trở thành tình bạn hay tình yêu, những cái không rõ ràng đều đến lúc phải kết thúc và khái niệm người thương trong anh cũng vậy. Anh quyết định cho mình một cơ hội, cho mình một con đường mới tôn trọng bản thân mình hơn cũng như dành nhiều thứ hơn cho người con gái anh yêu thương. Anh chọn tình yêu. "Em, anh yêu em. Hãy để cho em được quan tâm em theo một cách đúng nghĩa…" Còn em, em chọn tình bạn. Em luôn xem anh là một người bạn thân, một người bạn đặc biệt và em không muốn yêu nó.
- Em muốn em và anh bình thường vô tư như trước.
- Không! anh không thể vì chưa bao giờ em vô tư bình thường với em. Chỉ em xem điều đó là bình thường con tất cả người khác nhìn vào đều hiểu nó là đặc biêt.
- Đừng thương em nữa đi tìm người tốt hơn. - Em nói
Em à, nếu con tim anh đủ can đảm anh đã không cho tình yêu mà anh sẽ cho cách ra đi. Vì đôi khi ra đi là cách tốt nhất giải quyết những sai lầm do mình gây ra. Anh chọn tình yêu vì anh muốn được che chở cho người con gái của mình. Anh không muốn thấy người mình yêu thiệt thòi nhưng bây giờ anh nghĩ với em - yêu anh là thiệt thòi, anh tự thấy mình không đủ tư cách đó. Em nhớ không, anh đã nói: “tình cảm vốn dĩ nó vô vị lắm em à, gặp nhau quen nhau, yêu thương, chia tay đau khổ rồi cứ thế nếu không muốn tiếp tục cái vô vị đó, con người ta thường chọn cách kết hôn hoặc là ra đi mãi mãi”. Và đã đến lúc anh chọn…anh chọn…mình ra đi.
Trong tình yêu đôi khi người ta không nghĩ trước mình sẽ được gì và mất gì. Họ chỉ biết yêu hết mình, chạy theo cái mình muốn mặc dù biết là mãi mãi. Tưởng như càng đuổi càng gần nhưng đến lúc nhận ra càng xa vời thì chỉ còn là sự hụt hẫng đau khổ và nước mắt. Thế thì tốt nhất là dừng lại và rẽ sang một hướng khác…
Bài viết này thuộc quyền sở hữu của tác giả Kai, thể hiện góc nhìn riêng của tác giả và được MLOG độc quyền đăng tải. Những trang web khác muốn đăng lại nội dung này vui lòng liên hệ BQL MLOG qua email: info.mlog@yan.vn. Xin chân thành cảm ơn! |