Tình cảm bố mẹ dành cho chúng ta luôn là thứ tình cảm không lời lặng lẽ, nên không phải ai cũng dễ dàng nhận ra được. Dù bạn có nhận ra được hay không, thì tình cảm không lời ấy đã, đang và sẽ mãi luôn theo bạn cho đến cuối cuộc đời!
#1
Lần đầu tiên mẹ tôi gửi tin nhắn điện thoại cho tôi là vào 10 giờ tối ngày 6/6/2011, khi ấy phòng mẹ cách phòng tôi một bức tường. Nội dung chỉ vỏn vẹn 6 chữ: “Con trai, cố thi tốt nhé!”
#2
Khi tôi kể cho bố về chuyện mình có bạn trai, bố chẳng hỏi gì ngoài câu: "Bạn trai con cao bao nhiêu?". Tôi đáp: "1m83 ạ". Bố lại không nói gì mà đi mất. Lúc tôi gần chuẩn bị ngủ, thì nghe được tiếng bố mẹ nói chuyện với nhau ở phòng ngủ, bố bảo rằng: "Kiếm cái thằng cao như thế, nhỡ nó bắt nạt con gái mình tôi đánh không lại nó thì biết làm sao!". Lúc ấy tôi liền rơi nước mắt.
#3
Lúc tôi học đại học, bố mẹ tiễn tôi đến trường. Khi vẫn chưa tạm biệt hẳn thì vành mắt bố tôi đã hoen đỏ, còn mẹ tôi nước mắt như mưa. Khi đó trong lòng tôi buồn bã vô cùng, chỉ muốn thu dọn hành lý về nhà cùng với bố mẹ thôi!
#4
Cuộc phẫu thuật vào năm ngoái, tôi ốm đi 5 kg, bố tôi ốm đến 10 kg. Sau khi thuốc tê tan hết, tôi đau đến nỗi nắm chặt ga giường khóc không nên lời, mẹ ngồi cạnh bên lại òa khóc thật to, nói rằng chỉ muốn chịu đau thay tôi. Sau này tôi mới biết, khi tôi ở bệnh viện không ăn không uống gì, bố mẹ ở khách sạn dưới lầu cũng nuốt không trôi cơm. Bố sợ tôi sẽ mắc phải căn bệnh nào khác sau lần này nữa nhưng vẫn nói: "Bố vẫn còn có thể chăm sóc con như này là sự may mắn của đời bố". Phút giây đó nước mắt tôi rơi như mưa. Sau 20 năm sống trên đời tôi mới biết được rằng, trên thế gian này chỉ có bố mẹ là yêu thương mình như mạng sống thôi!

#5
“Ăn nhiều đồ bổ vào, ăn nhiều rau vào, đừng có ăn uống linh tinh bên ngoài, uống nhiều nước trái cây, muốn ăn gì thì mua nấy, không có tiền thì bảo bố bố đưa, nhớ lo giữ sức khỏe đừng để bị cảm, ráng học hành vào...”.
#6
Chỉ có những lúc thiếu tiền tôi mới nhớ đến chuyện gọi điện thoại cho bố mẹ mà thôi. Nhưng mỗi khi gọi về bố mẹ đều rất vui vẻ nhận điện thoại, còn phấn khởi nói với tôi rằng đã đợi được bao nhiêu ngày rồi? (Bố mẹ có thể nói ra con số ngày tháng chuẩn xác nữa cơ). Lúc đó, tôi đều không thể nói ra được câu xin tiền. Sau một hồi nghe lời dặn dò của bố mẹ, tôi bèn nghĩ để lần sau mở miệng xin cũng được. Kết quả ngày hôm sau là thẻ đã tự động được nhập tiền vào rồi. Lần nào cũng thế, bố mẹ đều hiểu rõ con như lòng bàn tay. Nói đến đây cảm thấy hổ thẹn vô cùng!
#7
Hồi cấp 2 thần tượng của tôi là Châu Kiệt Luân, khi ấy cuốn tập nào của tôi cũng viết đầy tên "Châu Kiệt Luân" cả. Có lần bố tôi lật xem những quyển tập này rồi mắt như ngấn lệ, ngữ khí nặng nề mà bảo tôi rằng: "Con à, nếu như về chuyện sách vở học hành, thiếu thì bố đưa tiền cho mua, không cần phải cuốn nào cũng mượn Châu Kiệt Luân như thế đâu".
#8
Năm 14 tuổi, do còn nhỏ dại chưa hiểu chuyện, tôi từng bỏ nhà đi. Bố mẹ như muốn lật tung cả thế giới này để tìm tôi. Bố còn suýt chút bị tai nạn nữa. Mẹ thì quyết định một mình đi tìm tôi, chưa tìm được sẽ không về nhà. Sau đó khi bố mẹ tìm được tôi, không hề đánh mắng gì, mà chỉ ôm thật chặt, vừa khóc vừa nói: "Đừng có làm những chuyện ngốc nghếch này nữa nhé con". Từ trước đến giờ tôi vẫn luôn muốn nói tiếng "Con yêu bố mẹ lắm" với họ, nhưng lần nào lời đến môi cũng như bị kẹt lại không nói ra được. Nhưng sau này nhất định sẽ không để cho bố mẹ lo lắng và buồn phiền vì mình nữa.
#9
“Con của tôi, chỉ mỗi tôi mới có quyền đánh nó thôi!”
#10
Bố mẹ tôi ly hôn sớm, từ bé đến lớn tôi đều sống cùng bà nội, cũng khá là ít khi gặp bố nên tình cảm đôi bên khá nhạt. Ngày tôi lên Đại học, bố đến ga tàu hỏa tiễn tôi, trên đường đi bố không nói một lời nào cả, mãi cho đến khi chuyến tàu bắt đầu lăn bánh, bố mới vừa chạy theo vừa thét cái gì đó và khóc rất dữ dội. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bố khóc, nhưng tôi chỉ có thể nhìn như thế mà thôi, trong lòng vẫn nghĩ cuối cùng cũng có thể rời xa khỏi cái nhà này. Sau này bà nội nói cho tôi biết, câu mà bố nói chính là: “Xin lỗi con, là bố có lỗi với con, con ơi”.

#11
"Không có con ở nhà, bố mẹ ăn linh tinh chút gì đó là được rồi con ạ"
#12
Hồi năm nhất đại học, tôi đi học xa nhà. Lúc đó mới khai giảng không lâu, có lần bố tôi uống say đã gọi điện thoại cho tôi nói: "Con yêu à, bây giờ bố vẫn tưởng là con vẫn còn ở nhà, mỗi lần vừa về nhà cứ thường gọi tên con theo thói quen, kết quả phát hiện con đã không còn ở nhà nữa rồi". Tôi đã lớn đến ngần này nhưng đó là lần đầu tiên nghe bố gọi mình là "con yêu".
#13
Bỗng dưng nhớ đến hồi tôi còn bé, mẹ thường mua một bát mì thịt bò cho tôi ăn. Tôi hay hỏi: "Mẹ ơi, sao mẹ chỉ mua có một bát thế?". Mẹ tôi thường bảo rằng: "Mẹ không đói". Nhưng sau khi đợi tôi ăn xong rồi, mẹ mới cầm bát của tôi mà nói rằng: "Để mẹ nếm thử xem nước mì có vị gì nhé", sau đó mẹ uống hết cả nước mì trong bát của tôi.
#14
Mẹ cười nói với tôi rằng: "Mẹ không già thì làm sao con lớn lên được chứ?"
#15
Ngày khai giảng đầu tiên của tôi, chuyến xe sẽ lăn bánh vào lúc 8 giờ 40 phút, mà bố tôi 8 giờ đã phải có mặt ở chỗ làm, bố liền nói với công ty để về tiễn tôi ra trạm xe. Tôi bảo bố là không cần đâu, mình tự đi là được rồi. Nhưng sau khi đưa vé lên xe, tôi tình cờ quay đầu lại thì nhìn thấy bố. Tôi hỏi: "Sao bố lại đến đây?". Bố trả lời: "Bố chỉ muốn xem xem con đã lên xe chưa thôi".
#16
Sau khi nhìn thấy đề tài này, tôi liền gửi tin nhắn cho bố mẹ mình. Lần đầu tiên bố mẹ gọi điện thoại cho tôi mà bảo rằng: "Con trai, có tâm sự gì thì cứ kể với nhà mình, bố mẹ đều hiểu con mà". Có lẽ điều đơn giản này cũng chính là tình yêu thương của bố mẹ. Mong rằng mọi người nếu có thời gian thì hãy quan tâm đến bố mẹ mình nhiều hơn nhé! Bố mẹ ơi, hai người vất vả quá rồi!
#17
Hồi tôi học cấp 3, khu đường ấy vẫn chưa được gắn đèn đường. Mỗi tối sau khi học về, từ xa tôi đều có thể nhìn thấy ánh đèn be bé nơi cửa nhà mình. Đó chính là mẹ tôi mỗi đêm bà bật đèn pin đợi tôi về, bất kể là ngày giá rét hay trời oi bức, mẹ vẫn đợi tôi. Tôi biết, đây chính là tình yêu của mẹ, cả đời này đều lo lắng cho con.
#18
Từ bé dạ dày của tôi đã không tốt, mỗi lần đau dạ dày, mẹ tôi đều xoa bụng cho tôi. Mỗi lần tôi ngủ mà thức giấc giữa chừng, vẫn thấy mẹ đang xoa bụng cho mình, mà khi ấy đã là rạng sáng rồi. Sau này khi học cấp 3, tôi bị viêm dạ dày cấp tính, thế nên mùa hè dù oi bức nhưng cũng không thể mở máy lạnh. Buổi tối mẹ quạt cho tôi ngủ, thật sự quạt đến lúc tôi thức dậy mới thôi. Thật ra khi viết đến đây tôi đã rất muốn khóc rồi, cảm thấy mẹ vì mình đã làm biết bao nhiêu điều. Tôi chỉ muốn nói: Con yêu mẹ!
#19
Tôi đi học xa nhà, rất hiếm khi gọi điện thoại cho bố, mà chỉ thường gọi cho mẹ thôi. Tôi thường nghe mẹ kể rằng: "Lần trước khi con gọi cho bố xong, ông ấy liền khoe khoang trước mặt mẹ, nói rằng cả hai nói được bao lâu thế này thế kia”. Lúc đó tôi liền rơi nước mắt. Bố mẹ đã cho con biết bao nhiêu thứ, nhưng họ chỉ cần những điều nhỏ nhoi như thế. Các bạn nếu có thời gian thì hãy gọi điện về nhà mình nhiều hơn nhé!

#20
Trước đây tôi cứ muốn được đi du học nước ngoài, bố mẹ cũng chưa từng nói điều gì, hay có ý kiến gì. Đến một ngày, bố uống say gọi điện thoại cho tôi, vừa khóc vừa nói rằng ông rất nhớ tôi, còn nói tôi đừng đi nước ngoài, đừng rời xa bố mẹ, nếu như tôi đi rồi bố sẽ không thể nhìn thấy tôi nữa, còn nói hi vọng tôi đừng yêu sớm... Bố nói rất nhiều, càm ràm không ít, nhưng tôi vẫn không ngăn được nước mắt mình rơi.
#21
Tôi nói với mẹ: "Mẹ ơi, con không thích con gái". Mẹ tôi im lặng một hồi liền bảo: "Mẹ và bố đều hiểu cả mà". Lúc đó nước mắt tôi tuôn rơi không ngừng.
#22
Trời đông rét. Khi mẹ chạy xe đạp chở tôi đi qua một con đường dốc, do đường trơn nên cả chiếc xe đều lật nhào. Phản ứng đầu tiên của mẹ chính là nắm chặt lấy tay tôi, hỏi tôi có làm sao không. Khi đó tôi đã khóc. Lúc đó cổ tay mẹ bị xước tróc cả một miếng da nhưng vẫn không màng mà chỉ lo cho tôi thôi.
#23
Lúc tôi tốt nghiệp cấp 3, lớp chúng tôi có thu một video kỉ niệm, nén vào đĩa. Sau đó tôi đi học Đại học, một lần nghỉ lễ về nhà, mẹ nói với tôi: "Mỗi lần mẹ và bố nhớ con đều xem cái đĩa này, con đi mấy tháng này, bố mẹ đều không thể nhìn thấy con, bố con đã xem hết 3 lần (mỗi lần 1 tiếng đồng hồ, mà tôi chỉ xuất hiện có vài cảnh trong đấy)”. Bố mẹ tôi không biết dùng điện thoại cảm ứng, không biết lên mạng, nên chỉ có thể dùng cách đấy để vơi bớt nỗi nhớ tôi. Khoảnh khắc đó, mắt tôi chợt hoen đỏ.

#24
Mỗi lần nghỉ lễ về thăm nhà, mẹ đều nói với tôi: "Cứ cảm giác như con chỉ vừa mới khai giảng thôi, sao nhanh như thế đã được nghỉ về nhà rồi!" Nào biết khi kì nghỉ của tôi sắp kết thúc, mẹ lại lặng lẽ nói: "Cảm giác cứ như mới về đến nhà đây thôi, sao nhanh như thế đã phải đi rồi".
#25
Khi tôi đi gặp mặt bố lần cuối, tôi nhìn thấy đôi mắt của bố dường như khẽ mở ra nhìn tôi, chớp chớp rồi mới khép lại. Tôi vẫn cứ ngỡ rằng bố chỉ là ngủ say giấc thôi, nên vẫn nắm lấy bàn tay hơi lành lạnh của bố. Sau này bác sĩ mới nói tôi biết rằng, 15 phút trước khi tôi đến, bố tôi đã qua đời rồi. Có lẽ là vì muốn đợi được nhìn tôi lần cuối, bố mới có thể an tâm nhắm mắt. Phút giây đó, tôi mới biết rằng, bố thương nhớ mình đến thế nào.

#26
Bố tôi trước giờ luôn là một người vô cùng nghiêm nghị. Nhưng ngày tôi lấy chồng, bố cầm tay chồng tôi bảo rằng: "Bây giờ bố giao đứa con gái cưng mà bố đã nuôi hết hai mươi mấy năm trời, cũng thương hết hai mươi mấy năm trời cho con. Bố chưa từng đánh nó bao giờ, chưa từng quát nạt nó bao giờ. Sức khỏe của nó không tốt lắm, sau này giao cho con chăm sóc”. Vả lại bố còn gập lưng nói "Phiền con" nữa. Lúc đó tôi không kiềm được nước mắt.
#27
Bạn mãi mãi chẳng thể nào biết được rằng, khi bạn không có ở nhà, buổi cơm của bố mẹ đơn giản đến thế nào đâu!
#28
Bố tôi bị ung thư gan thời kì cuối. Ngày bố ra đi, bố vẫn cố gắng chịu đựng chỉ vì đợi tôi đi học về để được ôm tôi, dặn tôi sau này phải nghe lời mẹ. Tôi cảm nhận được bố đã dùng cả đời này để yêu mình, nhưng tôi lại chẳng còn cơ hội để đáp đền.
#29
Cứ hễ nghĩ đến rồi sẽ có một ngày bố mẹ rời xa mình là em đều có thể rơi nước mắt bất cứ lúc nào đấy!

#30
Chính là hôm qua, khi bố tôi bị đột quỵ, nói không rõ lời, ý thức mơ hồ, không nghe được lời ai nói nữa. Khi đó tôi không có ở bên cạnh bố, chị tôi bèn gọi điện thoại cho tôi rồi đặt vào tai bố, tôi vừa kêu một tiếng "Bố ơi" là nghe được tiếng khóc của bố ở bên đầu dây điện thoại kia. Tôi lập tức mua vé tàu về nhà ngay trong đêm hôm ấy. Khi tôi về bên cạnh bố rồi, nắm lấy tay bố, tôi chưa từng cảm nhận được bố cần mình nhiều như lúc này. Hiện giờ tôi chỉ mong bố mau chóng khỏe lại thôi, tôi còn muốn đưa bố đi du lịch nữa!
#31
Sau khi sinh con xong, cả nhà nội đều vây quanh đứa trẻ, chỉ có bố mẹ là chạy đến nắm tay tôi, thì thầm hỏi "Con của tôi, phòng phẫu thuật có lạnh lắm không con?”
#32
Bố mẹ đều có một "cái tật" như nhau, chính là chỉ cần bạn nói món gì ngon, họ sẽ nấu hoài nấu mãi món ấy cho đến khi bạn cảm thấy ngán mà “oán thán” mới thôi. Thực ra cả đời bố mẹ, đều là cố gắng đem những thứ bạn cảm thấy tốt nhất, dành cho bạn, tất cả đều dành riêng cho bạn, chỉ là yêu thương nhiều đến mức không biết phải biểu đạt với bạn như thế nào mà thôi. Con chưa từng khiến bố mẹ cảm thấy tự hào, nhưng từ trước đến nay bố mẹ vẫn luôn xem con như báu vật. Bây giờ đến lượt con chăm sóc bố mẹ nhé, mãi mãi!

#33
Bố mẹ không có học thức cao như bọn mình, có những khi cũng chẳng nói đạo lý gì, cũng không khéo biểu đạt thể hiện tình cảm. Bạn càng không dễ gì nghe được những lời kiểu như “Yêu con” từ miệng bố mẹ đâu. Tuy rằng bố mẹ yêu bạn không nói bằng lời, nhưng từng giờ từng phút bố mẹ đều dùng hành động của mình để “nói” lên điều đó!