Đã từ lâu, không nhiều những nô tỳ phản chủ có cái kết tốt đẹp bởi quả báo luôn ứng vận sau đó. Sớm hay muộn, suy cho cũng cùng đầy chua chát. Và Phùng Tiểu Liên là một ví dụ cho việc tiếng xấu muôn đời, đi vào sử sách của Trung Hoa.
Nàng tỳ nữ có dung mạo xinh đẹp nhưng "phản chủ cầu vinh"
Thông tin về gia tộc, sinh thần, phụ mẫu của Phùng Tiểu Liên không được sử sách ghi chép nhiều, chỉ biết từ sớm nàng đã vào cung làm nô tỳ phục dịch cho Mục Hoàng Hoa Hoàng hậu.
Dù là nô tỳ, Tiểu Liên vẫn gây được sự chú ý trong cung bởi vẻ ngoài trẻ trung xinh đẹp, cùng làn da lúc ấm áp, lúc mát mẻ được nhiều tỳ nữ khác ca ngợi, ghen tị. Không chỉ vậy, Phùng Tiểu Liên còn là một bậc nữ nhân tài giỏi khi thành thạo chuyện đàn hát, nhảy múa cũng như là hầu rượu cho cánh đàn ông.
Chưa kể, nàng cũng tỏ ra là một người rất thông minh, chiêu trò, từng bước trở thành một người vô cùng thân cận của Hoàng hậu, thường xuyên giúp Hoàng hậu bày kế để giữ lang quân giữa chốn thâm cung đầy đố kỵ. Hoàng hậu Mục Hoàng Hoa có nào ngờ, mình đang “nuôi ong tay áo”, chỉ một chút sơ hở lại mất trắng cả địa vị và người chồng hết mức thương yêu vào tay của Phùng Tiểu Liên.
Mưu kế “cướp chồng” cả Hoàng hậu
Cao Vĩ - vị Hoàng đế nổi tiếng đam mê tửu sắc tai tiếng bậc nhất lịch sử của triều Bắc Tề, luôn sa vào những nữ nhân tươi trẻ hơn mình. Chính vì vậy, Mục Hoàng Hậu sớm bị lang quân ghẻ lạnh.
Phùng Tiểu Liên nhân cơ hội Hoàng hậu đang lúng túng không biết làm sao để giữ chồng liền đưa ra kế sách thâm độc. Nàng khuyên Hoàng hậu hãy dâng mình cho Hoàng đế để làm tai mắt, nếu được sủng ái thì Hoàng hậu cũng có công đôi phần. Cảm thấy chí lý và đây dường như là cách tốt nhất hiện tại, Hoàng hậu liền đồng ý.
Cuối cùng, Phùng Tiểu Liên được Hoàng đế sủng ái ngoài tưởng tượng, Cao Vĩ suốt ngày quấn quýt ôm ấp bên Tiểu Liên, ông cho rằng trên thế gian này, quả thật không ai có thể có được một làn da ngọc ngà thanh khiết như nàng, mùa đông thì ấm áp như một chiếc chăn bông, mùa hè thì mát mẻ như dòng suối, lúc nào cũng thơm nức hương hoa mẫu đơn.
Ngay cả những lúc lâm triều, Cao Vĩ cũng không chịu rời xa Phùng Tiểu Liên nửa bước, ông vừa ngồi bàn chuyện quốc gia đại sự với các quan đại thần, lại vừa ôm ấp, đặt Phùng Tiểu Liên lên đùi mà ngắm nhìn, trò chuyện, bỡn cợt.
Cao Vĩ còn sắc phong cho Tiểu Liên làm Thục phi, tước vị chỉ đứng sau Hoàng hậu. Lúc này mới nói, Tiểu Liên tuy là phi nhưng địa vị và quyền lực không thua gì Hoàng hậu triều ca, chỉ cần một ánh mắt, một cử chỉ của nàng cũng khiến cả Hậu cung “dậy sóng”.
“Gieo nhân nào thì gặt quả nấy” - nỗi ê chề theo mỹ nhân bao đời
Cao Vĩ luôn tin rằng với sắc đẹp hiếm có cộng thêm làn da quyến rũ như trân châu của Phùng Tiểu Liên là duy nhất, trên đời này sẽ không còn ai được như nàng nữa, nên nếu thiên hạ không được chiêm ngưỡng thì thành ra uổng phí.
Do đó, thay vì khư khư ôm lấy tuyệt phẩm giai nhân này cho riêng mình, vị Hoàng đế Bắc Tề đã đưa nàng ra cho đàn ông trong thiên hạ cùng chiêm ngưỡng. Ông cho gọi Phùng Tiêu Liên thiết triều cùng mình vào sáng hôm sau, ra lệnh bắt nàng phải cởi bỏ xiêm y trên ngay chiếc bàn giữa triều để hàng trăm quan văn, quan võ cùng tiến lên chiêm ngưỡng.
Dù không muốn và biết là nhục nhã và tủi hổ nhưng Tiểu Liên không còn cách nào khác, trái lệnh Hoàng đế sẽ bị chém đầu thị chúng. Nàng cắn răng nuốt nước mắt nghe theo, bên trên Cao Vĩ trông thấy ai cũng trầm trồ xuýt xoa, liền nở nụ cười đắc chí, khoái trá.
Quả báo nối tiếp nhau mà đến…
Năm 577, Bắc Chu Vũ Đế mang quân đánh Bắc Tề, quá hoảng sợ, Hoàng đế Cao Vĩ nhường ngôi lại cho con trai 8 tuổi của mình rồi nhanh chân mang theo Phùng Tiểu Liên bỏ trốn.
Không may sau đó, cả hai bị bắt giam, Cao Vĩ bị ép uống thuốc độc chết. Tiểu Liên vì vẫn còn nhuận sắc, nên nàng đã bị xem như "chiến lợi phẩm", ban cho hết người này đến người khác “vui vẻ”.
Đến khi rơi vào tay của em trai Bắc Chu Vũ Đế là Đại vương Vũ Văn Đạt, nàng liền lấy lại được cuộc sống vinh hoa phú quý. Vũ Văn Đạt say say mê nàng nên ép vợ cả Lý thị tự vẫn.
Đến năm 581, Bắc Chu suy vong, Vũ Văn Đạt bị giết. Phùng Tiểu Liên lại rơi vào tay của Lý Tuân - em trai của Lý thị, chính là cô vợ cả Vũ Văn Đạt chết trong uất ức năm nào. Mẹ của Lý Tuân nhìn thấy Phùng Tiểu Liên liền tức giận, chuỗi ngày sau đó, Tiểu Liên phải chịu biết bao nhiêu là nhục hình tàn ác.
Cuối cùng, vì không chịu nổi cảnh sống u uất nhục nhã, cộng thêm ký ức về việc năm xưa bị Cao Vĩ ép khỏa thân, nay lại bị lão phu nhân ép mặc áo chứa đầy gai nhọn để đâm nát thịt da, Phùng Tiểu Liên tự vẫn, kết thúc cuộc đời của một hồng nhan xinh đẹp, thông minh, nhưng sinh nhầm thời, đáng thương nhưng cũng đáng trách muôn phần của mình.