Phố cô đơn bởi phố vắng bóng người

16:00 06/10/2014

Người trở về sau tháng ngày xa vắng. Chắc người đã thôi không còn buồn bởi dĩ vãng khi xưa. Người đưa tay chạm vào nền Rêu phủ. Mắt Phố cười, tim Phố ấm. Phố đưa tay với chạm tay người, nhưng Rêu phủ... Phố và người lạc mất yêu thương!

Phố đâu có buồn, phố chỉ đau... Phố chốc thấy mình cô đơn quá đỗi.
Chuyện tình Phố kể... vẫn có người cho vào những phai phôi!

Khi ta yêu một người, là khi ta để cuộc sống của mình từ đây đảo lộn, là khi ta bất chấp trái tim gào thét, vẫn cố gắng nén chịu những nỗi đau. Tìm một nơi để khóc oà, nơi tận cùng của nỗi nhớ... Đâu cũng được. Miễn là có bóng hình người ta thương!

Phố cũng thế, phố không đau nhưng phố chỉ buồn, chỉ thấy từng cơn buốt nhói, gặm nhấm những nhớ mong! Yêu - mà sao chẳng thốt nổi thành lời.

Phố buồn vì người không đến, đôi tình nhân khác cũng bỏ Phố vào những lãng quên! 

Còn Ai ngắm Phố?
Ai nghe tiếng lá xạo xạc dưới lòng đường? 
Ai nghe Phố cười?
Ai nhìn Phố khóc?
Ai thấu lòng Phố với những đớn đau?!
Rồi khi Phố buồn, không ai ghé...
Ai sẽ cùng Phố hát những bản tình ca?

Phố đây đâu đủ dài và rộng, sao người đi mãi chẳng chịu về? Người đâu rồi? Xa cũng thế, gần cũng vậy?! Sao người lại để Phố cô đơn?!

Phố hát thầm, lời hát với nhớ mong, nhớ mong chất chồng sao người không tới? Phố vẫn hát, lời hát với nỗi đau, tình yêu nay theo người về nơi ấy. Trái tim gầy, lòng Phố bỗng cô liêu!

Người đừng đi nữa, về với Phố đi, người nhé! Đừng để Phố chờ, đừng để Phố đợi. Khoé mắt Phố buồn giọt lệ rưng rưng.

Người về đi thôi, đừng quên Phố! Cho Phố theo người với những tháng năm. Phố ở đây, vẫn ở đây đợi người. Vậy mà người vẫn bỏ Phố người đi!?

Tim Phố này, vẫn đau và nhói. Phố đã khóc, khóc cạn nước mắt cho những đợi chờ, cho những nỗi đau, cho tình yêu chắc chỉ mình Phố nhớ. Vậy mà sao nước mắt chẳng vơi cạn vì người? Ngày ngày, Phố vẫn cười, Phố học được cách nguỵ trang cho đôi mắt Phố, cách giấu nhẹm những nỗi buồn vào tận đáy con tim. Người người giờ qua lại, Phố cười, nhưng tim Phố vụn, bởi mắt Phố nhìn chẳng thấy người thương?

Sao lâu thế người chẳng trở về? Hay người đã quên Phố rồi, người đã không còn nhớ? Những tháng ngày ngồi cùng Phố - người cười, người kể về mình, về quãng đời tuổi trẻ, về cô gái người thương, về mối tình tan vỡ một chiều... Phố ôm người vào lòng, người thì thầm hai chữ: "Phố thương!"...

Người đừng đi nữa. Đừng để Phố buồn, đừng để Phố chơi vơi!
Phố nghe người ta bảo Phố buồn, Phố lặng im, Phố âu sầu. Phố cũ! 

Phố đã thôi không còn buồn, Phố đã thôi không còn khóc. Phố không cười, Phố thấy tim Phố nhói, thấy lòng Phố đau! Phố quen rồi. Quen với lặng im, quen với những đợi chờ. Phố quen với những bàn tay trượt khỏi vai Phố. Bởi ký ức ôm Phố trọn vào lòng. Phố nhói!

Phố đã quen rồi, quen với những nhớ mong chất chồng theo năm tháng. Phố quen rồi, quen chỉ có mình Phố với cô đơn!

Phố nhớ! Nhớ người đã bỏ Phố đi trong chiều ấy. Phố nhớ giọng nói ấy, hơi thở ấy, Phố nhớ đôi mắt ấy, u sầu và lạnh lẽo.

Lòng Phố thắt lại, Phố thấy đắng ngắt nơi cổ họng. Phố đã quen rồi. Quen ánh mắt nhìn những đôi trai gái, những yêu thương nơi họ. Phố thấy nhói tim! Phố quen với lặng im, với tháng ngày hoang hoải. Người người rời xa Phố. Phố đã quen. Vì họ bảo Phố buồn, Phố không còn là Phố của ngày xưa!

Phố đã quá quen với những bước chân xa. Phố không còn trông ngóng. Phố chỉ chờ, chờ bóng dáng xưa trở về... bên Phố!

Người đang ở nơi nào? Phố chẳng thể cất bước tìm người. Phố tàn vì Phố đau, Phố nhớ - nhớ người nói với Phố hai chữ "Phố thương"!

Nơi ấy người có còn buồn? Có còn nhớ Phố như người từng bảo: "Sẽ nhớ Phố mãi, Phố ơi!"... Nơi ấy, có ai ở bên người, ôm người vào lòng như Phố đã từng không? Có Phố nào không dài không ngắn? Có Phố nào trải dài những nhớ thương? Có Phố nào hun hút những heo may, gió lùa và tê tái? Phố lắng nghe người trong từng hơi thở? 
Người có về với Phố nữa không?!

[...]

Rêu xanh tới thì thầm với Phố: "Muốn ôm Phố vào lòng và ngủ". Phố cười. Và lệ Phố rơi! Phố phủ lên mình Rêu xanh năm tháng. Mắt Phố buồn, tim Phố gầy, tình Phố vẫn còn nguyên.

Người trở về sau tháng ngày xa vắng. Chắc người đã thôi không còn buồn bởi dĩ vãng khi xưa. Người đưa tay chạm vào nền Rêu phủ. Mắt Phố cười, tim Phố ấm. Phố đưa tay với chạm tay người, nhưng Rêu phủ... Phố và người lạc mất yêu thương!

Phố cô đơn bởi Phố vắng bóng người...

Bài viết này thuộc quyền sở hữu của tác giả Phím Nhạc Lòng, thể hiện góc nhìn riêng của tác giả và được MLOG độc quyền đăng tải. Những trang web khác muốn đăng lại nội dung này vui lòng liên hệ BQL MLOG qua email: info.mlog@yan.vn. Xin chân thành cảm ơn!