Trong suốt cuộc đời mình, chàng trai bị xương thủy tinh này chưa có phút giây nào là ngừng nỗ lực và tiến lên phía trước.
Vũ Ngọc Anh là chàng trai sinh năm 1987 tại thành phố Hải Phòng. Ngay từ nhỏ, anh đã mắc phải căn bệnh xương thủy tinh quái ác khiến cuộc sống gàn như phải phụ thuộc vào chiếc xe lăn từ năm 10 tuổi. Những tưởng rằng bệnh tật sẽ đánh gục chàng trai trẻ này. Nhưng không, năm 18 tuổi, Vũ Ngọc Anh có một quyết định táo bạo là một mình lên Hà Nội tự lập với hai bàn tay trắng. 10 năm sau, bằng nghị lực phi thường và nỗ lực không ngừng nghỉ của bản thân, Vũ Ngọc Anh hiện đang quản lí một công ty chuyển phát hàng hóa và là quản trị cao cấp của diễn đàn phần cứng nói tiếng việt lớn nhất Việt Nam. Nghị lực của chàng trai xương thủy tinh thật sự rất đáng khâm phục và ngưỡng mộ với những gì anh đã trải qua và đã đạt được như ngày hôm nay.
Mới đây, Vũ Ngọc Anh đã viết lại câu chuyện về hành trình cuộc đời của mình qua tác phẩm “Không thể vỡ” được rất nhiều bạn trẻ đón nhận.
Khi được hỏi tại sao lại chọn tên cho tác phẩm của mình là “Không thể vỡ”, Vũ Ngọc Anh cười và trả lời rất chân thành rằng: “Sau những chuyến đi cùng những bài học, những trải nghiệm mình có, mình nhận ra một điều : dù bệnh tình khiến xương mình rất dễ gãy, vỡ, nhưng chỉ cần có niềm tin, sự quyết tâm thì “không thể vỡ”, bạn mới có thể thực hiện được ước mơ của mình. Đó cũng là điều mình muốn truyền tải qua cuốn tự truyện của bản thân.”
"Không thể vỡ" của Vũ Ngọc Anh
Dưới đây là những dòng trao đổi ngắn để giúp mọi người có thể hiểu và đồng cảm hơn với chàng trai xương thủy tinh đầy nghị lực Vũ Ngọc Anh:
* Trong tác phẩm “Không thể vỡ” của mình, đâu là khoảnh khắc khiến anh tâm đắc nhất
Có lẽ là những tháng ngày no đói tại Hà Nội, khoảnh khắc đó nó dạy mình rất là nhiều, dạy mình phải tiết kiệm, dạy mình phải sống làm sao để tồn tại trong cái xã hội không hoàn toàn là màu hồng này (cười)
Rồi còn những lúc tâm trạng tự kỉ nữa, những khoảng lặng quý giá, đến mức mà hiện tại quay lại Hà Nội mình thấy hơi lạ, hơi khác. Chắc do mình thay đổi rồi.
* Từng trải qua rất nhiều khó khăn trong cuộc sống, có thời điểm nào mà ngay cả những câu chữ của cũng không thể hiện hết được cảm xúc lúc đó?
Là khi gặp gỡ các em nhỏ vùng cao, là khi gặp gỡ những người bị khuyết tật nặng hơn bản thân, là khi ngã, là khi bị cướp, hay là khi nhớ nhà… Đó là những cảm xúc mãnh liệt, da diết, xúc động mình không nói được bằng câu chữ. Dù cố gắng thế nào cũng không diễn tả hết được những gì cảm thấy trong lòng.
* Trong suốt cuộc “hành trình” của mình, đâu là giây phút khiến anh tự hào và hài lòng về bản thân nhất?
Mình mới sống được 1/3 quãng đời thôi, cho nên giây phút để mình đáng tự hào nhất đó chính là những lúc về nhà, khoe với bố mẹ là con mới đi chỗ này chỗ kia, gặp người này người nọ, ánh mắt bố mẹ vui mừng pha lẫn lo lắng, nhưng mình thấy giây phút đó là tự hào nhất, bằng những hành động của bản thân, mình đã âm thầm nói với bố mẹ là: “Con ổn”.
* Vậy còn những giây phút anh tuyệt vọng nhất trong suốt 28 năm, anh đã vượt qua nó như thế nào?
Khoảng thời gia tuyệt vọng nhất là những lúc nằm trên giường bệnh, khi gãy chân và không có người thân bên cạnh, còn vượt qua nó như thế nào thì mình thực sự cũng không còn nhớ rõ nữa….Chỉ là lúc đó mình nghĩ mọi thứ đơn giản đi chút, cái gì đến sẽ đến, cái gì qua sẽ qua, tự động viên bản thân mình.
* Anh sẽ tiếp tục viết tiếp hồi kí cuộc đời mình trong thời gian tới chứ?
Có thể mình sẽ tiếp tục, hoặc có thể không.
Người ta hay đặt mốc 5 năm, 10 năm cho 1 chặng đường, và mình đã đi hết 1 chặng rồi. Mình dừng lại một chút để chia sẻ những gì đã trải qua, muốn trải lòng với mọi người, để mọi người nghĩ cuộc sống này còn nhiều điều hay ho ngoài kia lắm, nếu không đi chúng ta sẽ chẳng bao giờ bắt đầu.
* Anh có lời nào động viên gởi tới những bạn trẻ nói chung và những bạn cũng gặp hoàn cảnh khó khăn như anh nói riêng?
Mình không có thông điệp gì to tát cả, mỗi người sẽ có những suy nghĩ khác nhau về cuộc đời, nhưng điểm chung mình mong muốn mọi người “dễ dãi” với cuộc sống hơn một chút, thoải mái và hài lòng với những gì mình đang có. Đôi khi bạn cần nhìn xuống những người kém hơn mình để biết được rằng mình vẫn còn may mắn lắm.
Còn với các bạn cũng bị xương thủy tinh hoặc phải ngồi xe lăn như mình thì chỉ có lời khuyên duy nhất chân thành rằng: "Chúng ta đặc biệt, chứ không khác biệt, thế nên là vứt bỏ tự ti ra ngoài đi, mong muốn bình thường là suy nghĩ chỉ có ở những người tự ti thôi, hãy sống như ngày mai là ngày cuối cùng của các bạn."