*Hành lang lộng gió. Tình bạn mới. Và những tin đồn.
Bắt đầu có những ngày không bình yên nữa. Mỗi sáng Khoa gọi tên cô vang cả 1 góc hành lang. Đôi lúc đưa cho cô hộp sữa, hoặc một vài viên kẹo. Bắt đầu có những tin đồn kiểu ghép đôi. Lăng mặc kệ, cô thừa biết những chuyện như thế này trước sau gì cũng xảy ra. Cô chỉ ngại cho Khoa, hai đứa chỉ là bạn bình thường nhưng mọi người lại nghĩ như thế, chắc sẽ khiến Khoa phiền lòng. Mới có 3 tháng…
- Chẳng sao cả. - Khoa nói ngắn gọn như thế khi Lăng nói những điều cô lo lắng với cậu.
- Sao lại chẳng sao? Nó ảnh hưởng tới Khoa mà. Mình thì không sao, mình quen những tin đồn kiểu này rồi, nhưng Khoa…
- Khoa muốn như thế. - Tiếng Khoa đều đều trong gió khi cả hai đứng trên hành lang, mặc cho Lăng ngạc nhiên, Khoa nói cứ như thể đó là điều đương nhiên. - Tớ thừa nhận, mỗi ngày tớ muốn nhìn thấy Lăng, gọi tên Lăng thật to trên hành lang, muốn chăm sóc cho Lăng, và muốn đứng nói chuyện thoải mái với Lăng như thế này. Mặc kệ những người khác nói gì, tớ chỉ quan tâm đến cảm nhận của Lăng thôi.
Lăng im lặng không nói gì, cũng không biết phải nói gì. Điều Khoa nói ra thật đơn giản và dễ dàng, nhưng Lăng không còn biết được là mình đang nghĩ về điều gì nữa.
- Cho tớ ở bên cạnh Lăng như thế này cho đến khi nào còn có thể, có được không?
- Mình không chắc, Khoa về lớp đi, chiều nay mình sẽ đưa Khoa đến một nơi. - Lăng nói ngắn gọn, rồi quay đi. Vừa hay tiếng chuông vào lớp.
Ba tháng qua, Lăng chưa từng nhắc đến Tú, chưa một lần nào. Thậm chí chính cô cũng không còn nhớ đến Tú da diết như trước. Khoa và Lăng thường hay đến những nới trước kia Tú hay đưa cô đến, cô cũng đã thôi không còn nhìn quanh rồi hồi tưởng lại quá khứ. Ba tháng bên cạnh Khoa, cô đã nhận ra Khoa chỉ giống Tú về hình dáng bên ngoài và một vài sở thích nho nhỏ, còn lại thì hai người hoàn toàn khác nhau. Cô cũng đã thôi cái ý nghĩ Hoàng Khoa là Hoàng Tú. Lăng cảm thấy vui thật sự, không phải niềm vui chắp nối, mà là niềm vui lâu lắm rồi mới tìm lại được. Nhưng cô không cho Khoa biết điều gì về cô, và về Tú. Bây giờ cô đang cảm thấy thật khó chịu, vì cô giữ bí mật quá lâu, và quá nhiều…
* Đồng hoa. Gió. Và Hoàng Khoa.
- Nơi này thật đẹp. Tại sao Lăng lại đưa tớ đến đây?
- Về một Hoàng Tú đã bỏ mình ra đi 3 năm về trước… - Lăng vào thẳng vấn đề, đứng giữa cánh đồng hoa rực rỡ.
Khoa thôi không dang cả hai cánh tay ra trước gió, bước lại gần Lăng, vẻ như chưa hiểu những gì Lăng nói.
- Khoa rất giống Hoàng Tú, giống đến kinh ngạc. Có lẽ mình vẫn chưa quên được cậu ấy, dù từ khi gặp Khoa, mình đã dần bỏ thói quen tìm kiếm cậu ấy, nhưng mà mình nghĩ ở đâu đó trong lòng mình, Hoàng Tú vẫn chiếm một vị trí rất lớn, rất lớn, giống như…
- Giống như một mảnh ghép của trò chơi xếp hình mà Lăng và Hoàng Tú hay chơi, có đúng không?
- Làm sao Khoa lại… ? – Lăng ngạc nhiên.
- Đến một nơi với tớ. – Khoa nắm lấy tay Lăng kéo đi. Suốt đoạn đường Khoa không nói thêm điều gì hết. Lăng từ ngạc nhiên chuyển sang sợ hãi. Khoa định làm gì, tại sao cứ giữ tay Lăng trong bàn tay cậu ấy, cậu có cảm thấy Lăng đang run hay không? Có phải vì cậu đang giận nên mới làm thế?
- Khoa ơi thật ra… - Lăng bỏ dở câu nói của mình vì Khoa đã kéo cô xuống khỏi xe buýt. Con đường vắng. Hẹp. Lăng ngỡ ngàng. Nơi này là…
- Đi cùng tớ, tớ giúp Lăng tìm ra Hoàng Tú. Chỉ đi theo tớ, và nắm chặt tay tớ thôi.
Khoa đưa Lăng đến trước một ngôi mộ…
- Hoàng Tú mà bấy lâu nay Lăng tìm kiếm, bây giờ đang ở trước mặt Lăng đó. – Giọng nói nhỏ, và đứt đoạn. Lăng bước lại gần, tấm hình đó… người trong tấm hình đó chính là người mà suốt ba năm qua cô vẫn tìm kiếm. Cô không tin vào mắt mình.
- Chuyện này là sao hả Khoa? Đây không phải là sự thật đúng không? – Cô bật khóc, tim nhói lên, Hoàng Tú, người mà trước đây đứng còn cao hơn cô cả một cái đầu, sao giờ lại xuất hiện trước mặt cô chỉ với một tấm hình nhỏ bé mỏng manh như thế này.
- Hoàng Tú là anh trai song sinh của tớ. Anh ấy bị bệnh tim, từ khi mới sinh ra. Anh ấy mất ba năm trước, sau khi bỏ đi mà không nói với Lăng một lời nào, anh ấy chỉ sống được đến hết mùa đông năm đó…
- Không đúng. Tú bị bệnh tim sao mình lại không biết? Sao Khoa là em trai của Tú mà mình chưa gặp Khoa bao giờ. Không phải như thế…
- Tớ sống với hai bác tớ, để ba mẹ dành thời gian chăm sóc cho anh Tú. Không ai biết Hoàng Tú có một em trai song sinh, và…
- Tại sao Tú không nói với mình?
- Sau khi Lăng đi nghỉ hè năm đó, sức khỏe của Tú ngày càng yếu, đi bệnh viện liên tục, được một tuần thì bệnh trở nặng, Tú nằng nặc bắt ba mẹ phải chuyển đi khỏi đó, về sống với ông bà nội. Tú đã bỏ đi mà không nói gì với Lăng, chỉ vì không muốn Lăng biết. Anh ấy muốn Lăng ghi nhớ hình ảnh một Hoàng Tú khỏe mạnh ngồi chơi ghép hình như ngày nào, chứ không phải là hình ảnh một Hoàng Tú tiều tụy nằm trên giường bệnh trong căn phòng trắng toát mùi chết chóc. - Khoa ngồi xuống, nói nhỏ, mắt nhìn xa xăm. - Anh ấy thật ngốc.
Lăng miết ngón tay trên tấm hình, từng dòng chữ khắc trên đó. Cô đã nghĩ nếu tìm thấy Tú, cô sẽ rất vui, sẽ kể thật nhiều chuyện cho Tú nghe, sẽ không trách Tú vì đã bỏ đi, vì cô biết Tú làm việc gì cũng có lí do. Nhưng cô không nghĩ cô lại tìm thấy Tú trong trường hợp này, đáng lẽ không khí không nên đượm màu tang tóc như thế này. Khóc.
- Cái tên Đặng Hoàng Ngọc Linh Lăng luôn ám ảnh tớ. Trước lúc ra đi mãi mãi, anh Tú bắt tớ hứa dù có thế nào đi nữa cũng phải tìm cho bằng được Lăng, và đưa Lăng tới nơi này.
- Tại sao phải mất tới ba năm, sao không tới tìm mình sớm hơn?
- Anh ấy nói để ba năm là khoảng thời gian đủ để Lăng quên đi một Hoàng Tú trong quá khứ.
Ba năm ư? Nếu ba năm mà Lăng không quên được thì cậu ấy muốn Lăng cứ tìm kiếm như thế đến bao giờ. Thật là ngốc.
- Tớ biết Lăng chưa bao giờ quên, tớ biết Lăng nghĩ gì khi ngồi chơi ghép hình, đi café sách, đi thư viện, đi công viên với tớ. Tớ đã định nói ra rất nhiều lần, nhưng lại sợ Lăng sẽ khóc như thế này. Tớ biết khi Lăng chưa nói ra, nghĩa là Lăng vẫn còn nhớ rất nhiều. Tớ…
- Cuối cùng mình đã tìm được Tú rồi. Nhưng mình chưa thể tha thứ cho cậu ấy - Lăng đứng dậy - Cậu ấy đã rời bỏ mình khi mình không có sự chuẩn bị gì về tinh thần, và giờ lại xuất hiện khi mình chưa sẵn sàng. Mình không thể.
Khoa cũng đứng dậy.
- Khoa còn có chuyện gì muốn nói với mình nữa không?
- Lăng chắc sẽ rất giận tớ, vì tớ đã tiếp cận Lăng chỉ vì lời hứa với anh Tú, nhưng tình cảm của tớ trong suốt thời gian qua đói với Lăng là thật lòng.
Lăng bước đi, bỏ mặc những lời nói của Khoa ở sau lưng mình.
- Tớ có thể trở thành mảnh ghép còn lại đó không? Mảnh ghép trong lòng Linh Lăng, thay thế cho anh tớ… - Khoa nói nhỏ, tựa hồ như chỉ để mình cậu nghe, 5 chữ cuối cùng, “thay thế cho anh tớ”…
[…]
*Hoàng Tú và Hoàng Khoa. Mảnh ghép cuối cùng.
- Em thực hiện xong lời hứa với anh rồi, Hoàng Tú. Cô ấy đã bỏ lại anh, và cả em nữa, anh em mình thật giống nhau, có phải em sẽ mất cô ấy mãi mãi, giống như anh đã mất cô ấy 3 năm trước?
- Khoa sẽ không rời bỏ mình như Tú đã từng làm đâu, đúng không? - Tiếng nói vang lên và vỡ òa trong tiếng nấc. Khoa quay đầu lại. - Mình quay lại để hỏi Khoa, Khoa sẽ không rời bỏ mình chứ, đừng làm giống như Tú, có được không? Đừng là Hoàng Tú thứ hai, có được không?
Khoa nắm chặt bàn tay Lăng trong tay mình - Tớ có thể trở thành mảnh ghép còn lại đó không? Mảnh ghép trong lòng Linh Lăng, nhưng… không phải thay thế cho anh trai tớ?
(Hết)
Bài viết này thuộc quyền sở hữu của tác giả Yumi Tran, thể hiện góc nhìn riêng của tác giả và được MLOG độc quyền đăng tải. Những trang web khác muốn đăng lại nội dung này vui lòng liên hệ BQL MLOG qua email: info.mlog@yan.vn. Xin chân thành cảm ơn! |