* Ghế đá. Mùa lá rụng. Gặp một người mới chưa hề quen nhưng lại rất quen...
Linh Lăng ngồi đọc sách trên ghế đá trong công viên. Cô có thói quen đọc lại những cuốn sách đã đọc qua một lần, không hiểu tại sao lại như thế. Đọc và ghi lại những điều cô cho là thú vị khiến cô vừa có thể giết thời gian vừa có thể thư giãn hoàn toàn.
- Bạn gì ơi, cho tớ mượn bút của bạn một chút có được không? – Một giọng nam trầm, rất ấm cất lên.
Linh Lăng đưa cây bút lên, nhưng mắt vẫn giáng chặt vào cuốn sách, chăm chú. Khoảng không gian im lặng. Người sở hữa giọng nam trầm hí hoáy ngồi viết gì đó, rồi đứng lên.
- Đặng Hoàng Ngọc Linh Lăng là một cái tên hay, mình chưa thấy ai có cái tên dài như thế.
Cô ngước lên nhìn “giọng nam trầm”, một điều gì đó khiến cô lặng đi, môi mấp máy nhưng không thể nói thành lời, đó là…
- Mình trả lại Linh Lăng cây bút, cảm ơn bạn nhé. Mình đi trước đây.
- Khoan đã, bạn là… - Cô bật dậy, nỗi xúc động còn nguyên trong đáy mắt khuất sau cặp kính gọng màu hồng.
- Àh ừ, mình mới gặp bạn lần đầu thôi, mình thấy tên bạn khắc trên thân cây bút.
Mới gặp lần đầu thôi ư, chẳng lẽ cô đã nhầm, nhưng rõ ràng rất giống cậu ấy, hay là mắt cô lại có vấn đề, hay vì cô quá nhớ cậu ấy?
- À, tớ nhầm, bạn rất giống một người bạn của tớ, tớ xin lỗi nhé, nếu đã khiến bạn cảm thấy phiền. – Cô hơi cúi người, giọng-nam-trầm hơi ngạc nhiên.
- Không sao đâu, tớ đi đây.
Linh Lăng lại ngồi xuống ghế đá, khóc, mắt lại đau, và nỗi nhớ ùa về, vẹn nguyên như ngày nào.
* Hoàng Tú. Một mảnh ghép kí ức lớn.
Cậu ấy học chung với Lăng từ hồi cấp Hai. Lớp 9, hai người chính thức trở thành một đôi trong sự ngưỡng mộ của bạn bè. Tú rất tốt, hơi yếu và hay bị ốm vặt, nhưng không bao giờ để Lăng phải lo lắng, ngược lại Tú còn chăm sóc rất tốt cho cô nữa. Nhà hai đứa ở gần nhau, hay cùng nhau đứng chờ xe buýt. Mỗi buổi sáng Lăng chuẩn bị hai phần bánh mì, còn Tú chuẩn bị hai hộp sữa. Cả hai đã cùng lớn lên bên nhau như thế, và yêu thương nhau như thế. Cho đến một ngày Tú bỗng dưng biến mất. Đến bây giờ Lăng vẫn không hiểu tại sao, gần ba năm đã trôi qua rồi, Lăng vẫn không ngừng tìm kiếm…
* Cà phê sách. Khoảng không gian nhỏ và hương hoa hồng.
Lăng ngồi ở café sách khá lâu rồi. Mùi hương hoa hồng nhè nhẹ thật dễ chịu, yên tĩnh quá khiến Lăng hơi sợ. Không biết từ bao giờ Lăng đã bắt đầu yêu thích nơi này. Có lẽ là từ khi Tú biến mất, Lăng đến đây sau những lần tìm kiếm mệt mỏi. Ở đây Lăng quen biết nhiều người lắm, nhưng không thân thiết với ai, nên hầu như lúc nào cũng cô độc một mình.
- Lại gặp nhau rồi, Linh Lăng. Không ngờ bạn cũng thích những nơi như thế này. - Một giọng nói (đã từng được nghe thấy) ấm áp cất lên, Lăng rời mắt khỏi trang sách dày đặc chữ.
- Uhm, lại gặp nhau rồi, chào bạn. – Lần này cô bình tĩnh hơn, những người cô độc hoặc lựa chọn cho mình sự cô độc thì có cách giữ bình tĩnh khá ổn. Cô gỡ cặp kính hồng, lau nhẹ mắt kính rồi đeo trở lại. – Nơi này vắng quá, mình cứ nghĩ chỉ những người như mình mới đến nơi như thế này thôi…
- Những người như bạn là những người như thế nào? – Cậu ngồi xuống chiếc ghế đối diện Lăng, chăm chú.
- À, không có gì, hình như bạn mới đến đây lần đầu phải không?
- Uhm, tớ mới chuyển đến khu vực gần đây. Àh, tên tớ là Hoàng Khoa, họ Hoàng tên Khoa, cực kì ngắn. – Cậu ấy cười, nụ cười như nắng.
Lại là một người họ Hoàng, và tên họ cũng chỉ có hai từ ngắn gọn như thế…
- Lăng học cùng trường với tớ đấy. Tớ ở 11A12. Lăng học 11A11 phải không?
- Ừ, sao bạn biết nhiều điều về mình thế nhỉ, mình mới gặp nhau 2 lần,nhưng có cảm giác bạn biết hết mọi thứ về mình.
- Lăng khá thẳng thắn, nhỉ? – Cậu bạn cười hiền – Chúng ta kết bạn được không?
- Oh, tất nhiên là được….
*Thêm một mảnh ghép nữa. Trò chơi xếp hình. Thư viện vắng.
Hoàng Tú rất hay cười, cậu ấy không chơi thể thao, vì thể trạng không ổn, cậu ấy thích đi bộ hơn. Tú rất thích chơi trò ghép hình, ngày ấy cứ mỗi khi rảnh rỗi là cậu lại cùng Lăng lôi kho báu của cậu ra, và hai đứa có thể ngồi hàng giờ để ghép chúng. Lăng nhớ rất nhiều những người trong trẻo đó, và vẫn thắc mắc vì sao Tú lại bỏ đi mà không nói với cô lời nào.
- Linh Lăng hình như rất thích những nơi vắng người.
Cô quay lại, là Khoa, hôm nay là chủ nhật mà Khoa lại đến đây làm gì vậy, nâng cặp kính cao hơn một chút. – Sao chúng ta hay gặp nhau ở những nơi như thế này nhỉ?
- Tớ cũng đang thắc mắc này, mà Lăng thích chơi trò này lắm sao? – Cậu ngồi xuống, và cầm những mảnh ghép lên, cái dáng linh hoạt ấy lại khiến cô tha thiết nhớ - Hồi bé sống với ông bà nội và hai bác, tớ cũng hay chơi cái này lắm.
- Sao lại thế? Sao không sống với ba mẹ? – Lăng hỏi một cách buột miệng, hỏi rồi mới nghĩ lại- À, ý mình là…
- Bố mẹ tớ có đông con, còn hai bác thì không có người con nào, nên tớ đến làm con của hai bác từ hồi bé tí.
- Bây giờ thì sao? – Tự nhiên Lăng thấy tò mò quá, dù biết như thế là không tốt, nhưng bản tính con người mà, khó có thể thay đổi trong ngày một ngày hai. Lắng cứ thẳng thắn như trước giờ vẫn thế, dù đôi lúc khiến người khác thấy khó chịu.
- Bây giờ vẫn thế thôi. So với người khác thì tớ dặc biệt hơn, vì tớ có đến hai gia đình mà. Oh mà chủ nhật sao Lăng vẫn đến đây?
- Ở nhà một mình cũng chán, tớ định đến đây đọc sách, nhưng đến rồi thì lại đổi ý, lấy hình ra ngồi chơi một mình.
- Đến đây có đỡ chán hơn không? Thậm chí nó còn yên tĩnh hơn lúc ở nhà.
- Ừ nhỉ - bật cười - Ở đây còn chán hơn ấy chứ.
- Rất hiếm khi thấy Lăng cười, dù Lăng không phải là người khó gần. Tại sao thế?
Tại sao ư, Lăng cũng không biết, có thể lúc Tú bỏ đi đã mang luôn một Linh Lăng năng động dễ thương đi mất rồi. Điều gì đã mất, và điều gì còn lại…
(Còn nữa)
Bài viết này thuộc quyền sở hữu của tác giả Yumi Tran, thể hiện góc nhìn riêng của tác giả và được MLOG độc quyền đăng tải. Những trang web khác muốn đăng lại nội dung này vui lòng liên hệ BQL MLOG qua email: info.mlog@yan.vn. Xin chân thành cảm ơn! |
