Món quà của sự trưởng thành

12:00 26/09/2014

Tôi ơi xin đừng buồn và khóc, có gì phải khóc khi hạnh phúc vẫn còn quanh ta? Nó chợt nhận ra, rồi mỉm cười, xung quanh nó có bao nhiêu điều thật giản dị. Nó biết, 17 tuổi, cứ phải đau một nỗi đau như thế, hoặc lớn hơn thế, thì mới có thể trưởng thành...

Chia tay với Khoa, nó buồn hết một tuần. Ừm, đáng ra không cần phải như thế, vì thật ra hai đứa đã là gì của nhau đâu, chỉ là bạn bè, và tình cảm Khoa dành cho nó thì cao hơn thì bạn một chút, còn nó thì không.

Nó khóc, lúc nào cũng cảm thấy có lỗi với Khoa. Quen nhau gần một năm, Khoa nói đã thích nó ngay từ lần gặp đầu tiên nên đã tìm mọi cách để làm quen. Nó chỉ cười. Biết nói gì nữa đây chứ? Nó không thích Khoa như thích một người yêu, chỉ thích Khoa như thích một người bạn thôi. Tình cảm con người đôi lúc phức tạp, Khoa tốt với nó như thế, nhưng suốt gần hai năm qua, chưa khi nào nó cảm thấy rung động trước Khoa - hay vì bản thân nó quá khô khan?

Lần đầu tien Khoa nói thích nó, nó từ chối, nói rằng nó không biết tình cảm của nó lúc bấy giờ có thể được gọi tên là gì, ừ, mà nó không biết thật. Và nó cứ giữ mối quan hệ bạn bè bình thường như thế với Khoa. Nhưng rồi nó nhận ra, từ lần đó đến tận bây giờ, Khoa vẫn âm thầm chờ đợi nó. Lần thứ hai, nó lại từ chối, với lí do tàn nhẫn nhất: “Ngọc có người yêu rồi”. Khoa bị sốc. Một tuần rồi mà Khoa vẫn nói Khoa không tin điều đó. Thì làm sao mà tin được, nó đã để Khoa hiểu lầm tình cảm của nó. Và vậy đấy, làm Khoa đau thêm một lần nữa. Hân nhắn tin cho nó: “Ngọc ơi, dạo này Khoa bị làm sao ấy, buồn lắm.” Chợt nhớ ra, bạn bè của Khoa rất đông và ai cũng nghĩ rằng nó với Khoa đang là một cặp. Nó trả lời khi tin nhắn thứ hai của Hân được gửi tới.

- Hai người có chuyện gì sao?

- Uhm, Hân đừng hỏi Khoa nhé, Ngọc nhờ Hân đấy.

Bằng sự nhạy cảm tinh tế của một cô gái tuổi mười bảy, Hân đã nhận ra:

- Ừ, Hân không hỏi Khoa, nhưng Hân vẫn muốn biết, chẳng lẽ Ngọc lại từ chối Khoa thêm một lần nữa?

- Uhm - Nó lặp lại câu nói của Hân - Ngọc lại từ chối Khoa thêm lần nữa. Ngọc thật tàn nhẫn đúng không?

- Lí do là gì thế?

Cứ phải có lí do ư? Nó chợt nhớ đến câu nói của Khoa: “Sau năm năm nữa, nếu có duyên thì hãy trở thành người yêu của Khoa nhé”. Ừ, nó từ chối Khoa chỉ vì nếu nó cứ mãi im lặng thì vô tình nó cũng sẽ giữ chặt Khoa bên cạnh - ít nhất là năm năm. Như vậy thì không được, lỡ như trong năm năm đó, tình cảm của Khoa dành cho nó ngày càng sâu đậm, mà nó vẫn không thích Khoa, vậy thì chẳng phải là lãng phí thời gian hay sao? Nó biết nói ra điều này Khoa sẽ rất đau, nhưng để đến năm năm sau thì nỗi đau sẽ còn lớn hơn rất nhiều lần so với nổi đau ngày hôm nay.

- Lí do gì? Ngọc không biết. Ngọc chỉ xem Khoa là một người bạn, không có tình cảm dành cho Khoa như dành cho người yêu. Như thế thà cứ để Khoa đau một lần này, còn hơn về sau cả hai người cùng đau. Không thích Khoa thì phải buông tay, để người khác có cơ hội đến với Khoa, rồi thời gian trôi đi, Khoa sẽ yêu một người khác.

- …

- Xin lỗi Hân và các bạn của Hân vì đã khiến mọi người hiểu lầm. Mong mọi người hiểu cho Ngọc.

- Ngọc đang buồn lắm phải không?

- …Nói không buồn là nói dối.

- Ngọc đừng buồn, Hân hiểu mà, dũng cảm lên nhé, Ngọc làm vậy là đúng. Hân tin là Khoa sẽ vượt qua được.

- Cảm ơn Hân.

Nó lại khóc, không nghĩ là nó lại yếu đuối đến thế. Tim đau, như muốn vỡ tan, hóa ra làm người ta đau thì chính mình cũng đau như vậy. Nó nằm đó, đọc lại những tin nhắn của Khoa trước đây, rồi xóa tất cả, xóa cả số điện thoại của Khoa trong danh bạ. Yêu thương nó, Khoa nhận về đủ thứ thiệt thòi, chưa bao giờ nó chủ động nhắn tin cho Khoa, chưa bao giờ nhận lời đi chơi chung với nhóm bạn của Khoa. Khoa học giỏi, tốt, với ai cũng chân thành, thể thao cũng rất cừ. Khoa có nhiều lựa chọn, những người bạn gái hơn nó gấp trăm lần - nhưng Khoa lại chọn nó, để rồi hết lần này đến lần khác chịu đau khổ và tổn thương. Nó thầm cảm ơn lịch học của trường: cùng học lớp 11 nhưng Khoa học buổi sáng, còn nó học buổi chiều. Những lúc như thế này thật tốt, Khoa sẽ không phải nhìn thấy nó mỗi ngày, để vết thương trong tim nhanh chóng lành lại hơn.

Khoa đã rất buồn, Hân và Phương nói như vậy. Nó biết chứ, nó cũng buồn có kém gì Khoa đâu. Từ hôm đó đến giờ, nó không dám nói thêm điều gì với Khoa. Khoa nói dù không là người yêu, thì vẫn mong được làm bạn với nó, nhưng phải cho Khoa thời gian, để Khoa quên được nó trước đã. Nó ngỡ ngàng, nhưng rồi cũng đồng ý, nó cũng cần phải có thời gian để tập quên đi những thói quen cũ: trò chuyện thâu đêm, nói về đủ thứ chuyện trên đời, có khi còn hát cho nhau nghe nữa… Nó đủ thông minh để hiểu rằng rất khó để có được một tình bạn như lúc ban đầu. Nhưng hiểu như vậy thì có làm được gì? Khoa chúc nó hạnh phúc nhưng nó biết, chỉ đến khi Khoa hạnh phúc thì nó mới có thể hạnh phúc được. Cảm giác có lỗi chưa vơi đi trong nó, dù chỉ một phút giây.

[...]

Phương đến, cất giọng trong trẻo ngay từ ngoài cửa phòng.

- Dậy đi em, đời đẹp đẽ biết bao nhiêu, lâu lắm mới có một ngày chủ nhật không vương vấn nợ nần sách vở, nằm đó để mọc mầm lên hả? Ra ngoài ngắm bầu trời đi!

- Lúc nào đến cũng ồn ào như thế! – Nó ngồi dậy, đầu tóc rũ rượi, mặt buồn thiu.

Phương kéo tấm rèm cửa, ánh sáng chiếu vào làm căn phòng rực rỡ hẳn lên.

- Lại khóc nữa rồi, sao yếu đuối quá vậy? Vẫn tự hào là người có trái tim mềm dẻo, vết thương sâu mấy cũng có thể tự lành lại, vậy mà sao lần này lại thế?

Nó nằm ôm con gấu bông to đùng, không nói gì, mắt lại rưng rưng.

- Thôi đừng khóc, đứng dậy chải tóc, thay quần áo rồi ra ngoài, đi mua sắm gì đó rồi đi ăn. Bầu trời xanh bao la bát ngát, hiếm lắm mới có một ngày, không thể để phí hoài như vậy được. Dậy đi em.

Nó nghe lời Phương, ngồi dậy bước xuống giường. Khẽ thở dài, tối qua không ngủ được vì vật vã với đống bài tập lượng giác, và vì tâm trạng không tốt nên không buồn dậy chào mẹ lúc mẹ đi làm. Nhà vắng, nếu không có Phương, có khi nó nằm đây tới tối mất.

- Thấy có phí không? Khóc buồn làm gì để rồi bỏ dở cả một đống kế hoạch thế này, truyện đã bao lâu không viết tiếp hả cô nương? Không có hứng viết hay vì đang bận đau buồn nên không thể viết? – Phương lật lật từng trang giấy đặc kín chữ trên bàn.

- Cả hai.

Phương bỗng nhiên nghiêm túc, bước tới và ôm lấy nó nhẹ nhàng – Ngọc, Khoa ổn rồi mà, Phương gặp Khoa, Khoa không còn buồn nữa, nên Ngọc cũng bình tĩnh lại đi. Ngọc vốn mạnh mẽ lắm đúng không? Đừng buồn, Khoa biết Ngọc vì chuyện này mà khóc suốt thì Khoa cũng không vui lên được đâu.

- Ừ, hôm nay là lần cuối cùng Ngọc khóc vì chuyện này. Tin Ngọc đây, bạn của Phương vốn rất thông minh và mạnh mẽ mà. Hôm qua là quá khứ của hôm nay, còn hôm nay sẽ là quá khứ của ngày mai.

Phương mỉm cười nhìn nó.

- Phương biết những gì Ngọc nói là sự thật, Ngọc đã nói ra chuyện gì thì chắc chắn Ngọc sẽ làm được, Ngọc là ai chứ?

- Ngọc là Ngọc, Ngọc chỉ là cơn gió thoảng qua đời Khoa, làm đảo lộn cuộc sống của Khoc trong một thời gian, rồi thì vẫn sẽ ra đi đột ngột như khi bước đến. Khoa sẽ sớm vượt qua. Ngọc cũng vậy.

Nó chợt nhận ra, rồi mỉm cười, xung quanh nó có bao nhiêu điều thật giản dị, như là bữa ăn mẹ nấu sẵn để trên bàn, như là chiếc chuông nhỏ khẽ rung lên leng keng khi có một cơn gió thoảng qua, và như là Phương, đứa bạn thân nhất mà cuộc đời dành tặng cho nó. Chỉ vậy thôi, đủ để nó cảm thấy hạnh phúc rồi.

Tôi ơi xin đừng buồn và khóc, có gì phải khóc khi hạnh phúc vẫn còn quanh ta? Nó biết, 17 tuổi, cứ phải đau một nỗi đau như thế, hoặc lớn hơn thế, thì mới có thể trưởng thành.