Lá thư cuối

14:00 26/11/2014

Em muốn được chạm vào gò má gầy mà mềm mại ấm áp của anh! Em còn muốn cùng anh nắm tay dạo bước trên con đường một mình em đi bao tháng rồi...

Nhỏ với nụ cười dưới nắng, tỏ sáng đẹp dịu dàng...

- Lần cuối em nhìn thấy anh đứng trước mặt em - tình yêu 18 tuổi - anh đi mạnh khỏe nhé! Chàng hải quân của em!

Bàn tay nhỏ bé xoa nhẹ đôi má bị sạm bởi cái nắng gắt của mặt trời, cái hơi nóng của biển, không nỡ buông, mong manh lắm, ở ngoài “đó” anh sẽ chống chọi với biển cả, với mẹ thiên nhiên, và với trách nhiệm quan trọng của Đất Nước...

- Liệu anh có nhớ em không?

Nước mắt bỗng trốn khóe mi rơi xuống gò má, đôi mắt ấy đỏ hoe rưng rưng nhỏ bé trước gió...

- Sẽ rất nhớ! Lần cuối thấy đôi mắt long lanh này đang gào: “rất nhớ anh”. Anh sẽ về! Đừng lo nhé!

Anh đi rồi, trên chiếc tàu dần xa bờ, khoảng cách nhỏ và anh cũng kéo dài ra thêm. Con tim nhỏ bé như giọt nước trong lòng biển bao la, đang thổn thức vì nhớ, vì chờ đợi, vì cô đơn. Sẽ cảm thấy bất an lắm, lo lắng lắm, không phải vì sợ ai đó lấy anh đi mất, chỉ vì ở xa tít đất liền này, vẫn có tình địch đáng gườm hơn - là thiên nhiên, là kẻ thù Tổ Quốc, anh sẽ bị bắt xa nhỏ vĩnh viễn bất cứ lúc nào. Tay ém chặt nỗi đau muốn vỡ tung đó, nhỏ tự trấn an sẽ qua mau thôi! Đừng yếu đuối như vậy...

Gia đình không cho phép, bạn bè không đồng tình, người xung quanh lắc đầu ngán ngẫm. Tất cả đều nói nhỏ ngu ngốc khi chọn anh, người con trai của biển.

Nhỏ vẩn chờ, vẫn gửi tin nhắn cho anh mỗi ngày, cảm giác như Juliet mòn mỏi yêu Romeo, như những cánh chim hải âu mệt rã đi tìm một bến đỗ. Anh nhớ nhỏ không? Anh có mong thấy nhỏ không? Ngày dần ngày nỗi nhớ kia càng day dứt,  nhỏ cứ như bé lại, yếu ớt, chỉ muốn ngủ mơ rồi không muốn tỉnh giấc - anh ôm nhỏ mà nói rằng: “Anh đây, ta không xa nhau nữa...”

[...]

Sáng nay nhỏ nhập viện vì cơn đau dạ dày đến mức bất tỉnh. Bác sĩ lắc đầu ngao ngán với dáng hình nhỏ bé ấy, đủ mạnh mẽ không? Để đón nhận những cơn đau ung thư như thế này?  Mọi người đau lòng ngậm ngùi, trông nhỏ lay lắt sống từng ngày không buông xuôi. Có lúc nhỏ giận lòng vì bất lực, thấy mình bất lực với bệnh tật, rồi lại mỉm cười trong nước mắt bảo rằng không sao:

- Sẽ cố gắng mạnh mẽ, cho đến khi được nhìn thấy nghị lực của con lần cuối...

Nhỏ quyết định quay về với cuộc sống thường ngày, mặc cho cơn đau hoành hành ngày càng nhiều, cứng cỏi chờ đợi, trôi qua từng ngày một cùng bao khó khăn vẫn không nản bước...

- Anh đang ôm em đây! Lần cuối anh thấy em sao? Đau lắm! Tỉnh dậy đi, nhỏ ơi!

Nhưng nhỏ đi rồi, không còn lần nào cả hai làm cùng nhau. Chỉ có lá thư cuối nhỏ xếp hình chiếc thuyền để cạnh đầu giường chờ anh thay nhỏ.

“Lâu quá anh nhỉ?

Tay em run lắm, viết không đẹp, nét chữ cũng không còn đều nữa, em muốn ghi cho anh nhiều lắm, nhưng lần này thôi, chắc không còn lần nữa, đúng không anh?

Em muốn được trông thấy anh, đối diện nhau, khoảng cách hai đôi chân áp lại. Chứ không phải chỉ mỗi em hướng ra biển ngóng trông bóng anh.

Em muốn được chạm vào gò má gầy mà mềm mại ấm áp của anh! Dường như tiếp sức cho em đợi chờ tình cảm ấy. Em còn muốn cùng anh nắm tay dạo bước trên con đường một mình em đi bao tháng rồi, cũng muốn được anh cõng trên lưng dù anh chỉ hơn em có chục kg. Em còn mong anh sẽ mắng sao em nhẹ hõm thế, cõng như không vậy ấy! Hay được nhìn thấy anh lo lắng, chiều chuộng, những lúc em quên đồ anh lại kí nhẹ vào trán đang nhăn nhó bảo đãng trí thế là cùng...

Mình yêu nhau bao lâu hả anh? Ba năm qua em chỉ gần anh dường như chưa đến 30 ngày. Nó làm em ghen tỵ tức tối với mấy cặp tình nhân khác. Lại tự nhủ sẽ mãi chờ, sẽ mãi đợi dù đang rất cô đơn...

Tham lam quá phải không? Em còn muốn, rất muốn được làm cả thế giới của anh, được anh ôm trọn từng giây và muốn được bước vào Nhà Thờ đẹp nhất cùng anh, đi hết quãng đường còn lại...

Nhưng chắc đây là lần cuối em nói những ước mơ của em. Phải xa anh làm tim em muốn ngừng đập, và trí nhớ như muốn mất hết...

 Lần cuối em hôn anh, thật lâu, thật sâu...”

Bài viết này thuộc quyền sở hữu của tác giả Bảo Na, thể hiện góc nhìn riêng của tác giả và được MLOG độc quyền đăng tải. Những trang web khác muốn đăng lại nội dung này vui lòng liên hệ BQL MLOG qua email: [email protected]. Xin chân thành cảm ơn!