Và chúng tôi xa rời nhau – đơn giản, không nước mắt không niềm đau. Chỉ có hai thứ tồn tại là căm hận và giả dối vẫn nằm trong tâm trí - không thể xóa nhòa...
- Này! Hà! Hà ơi, đợi tao với!
- Có chuyện gì mà mày hớt ha hớt hải thế hả?
Hai đứa tôi vừa đi chậm chậm để cho tôi còn kịp thở vừa nói chuyện. Tôi tuôn ra hết một tràng câu chuyện hôm qua của mình với cậu "bạn" kia cho Hà nghe.
- Tao nói ra rồi mày ạ!
- Mày nói gì cơ?
- Thì chuyện của tao với Hoàng ý!
- À! à! à! Ra thế. Thế rồi sao nữa ?
- Ừ… thì người ta cũng nói yêu tao, thích tao, rồi hai chúng tao blah...blah… một hồi rồi off thôi!
Chưa kịp cho Hà trả lời tôi nói tiếp cái phần mạch cảm xúc đang lấn chiếm não bộ tôi cho nó nghe:
- Nhưng tao không biết đó có phải là tình yêu thật sự không nữa mày ạ! Tao cứ thấy lo lo.
Nghe xong nó cứ gật gù ra vẻ như mấy vị trưởng bối ý. Rồi lại phán ngay một câu:
- Ôi! Thì người ta đã nói thích mày rồi đấy thôi.
Nghe thế tôi có vẻ giảm bớt đi cái sự tò mò của tôi về chuyện này. Và đương nhiên chúng tôi sẽ yên tâm đi nhâm nhi xoài dầm rồi.
[...]
Tôi và Hoảng thỉnh thoảng hay đi với nhau, thời gian còn lại thì nói chuyện qua điện thoại. Những giây phút ở bên người ta khiến tôi thực sự thoải mái vô cùng!
* 2 tuần sau…
Tâm trạng tôi cứ chùng xuống tôi linh cảm điều gì không ổn! Có vẻ Hoàng đang trốn tránh tôi chăng? Đang suy nghĩ đến đầu óc bay vòng vòng thì Hà vỗ, vào vai tôi:
- Này! Diệp Anh! - nó hét to - Mày bay mất hồn ở nơi anh Hoàng rồi à!
- Mày đừng nhắc nữa. Tao đang điên đầu đấy!
- What? Why? - Nó trố mắt nhìn.
- Sao? Cái tình cảm như trăng như sao của mày bị “mốc” à!
Im lặng một lát tôi ôm Hà rồi cứ như thế nước mắt rơi! Tất cả suy nghĩ vừa rồi được tạm thời nhòe trong dòng cảm xúc đôi lát. Rồi tôi ngẩng lên khỏi vai Hà :
- Có lẽ tao đã sai mày ạ! Dạo này Hoàng thường lấy mấy lý do vô cùng con nít, tới nỗi có lẽ con Mắm nhà tao nó mà biết đọc như người nó cũng biết là nói xạo rồi!
- Ui! Mày cứ bình tĩnh đã nào, còn có tao mà để tao xử nó. Nó nói rồi cười hà hà như để làm cho tôi vui hơn nhưng bây giờ thì khó đây.
Sau một hồi trên trời dưới bể, tung chiêu nghĩ cách, tôi quyết định lấy số điện thoại của Hà. Để xác minh lại giác quan thứ 6 của tôi.
[...]
* 12h00, chủ nhật!
Tôi đã đúng, linh cảm của một người con gái đã chính xác. Nhưng tôi lại đặt cho mình một câu hỏi: “Mình có thật sự yêu người ta không mà tại sao những dòng tin nhắn vừa rồi không hề làm mình rơi dù chỉ ½ giọt nước mắt”
Tôi lấy số mình gọi vào số máy bàn nhà Hà và gọi nó qua nhà tôi. Hai đứa xuống bếp lấy hai ly nước cam cùng ít táo mẹ tôi để trong tủ lạnh rồi lên phòng. Tôi bình thản thuật lại những dòng tin nhắn hết sức có tính kính thích với những ai đã và đang yêu nhau như tôi! Thế mà với tôi lại không. Kể cũng lạ.
- Hoàng không phải thích tao thật lòng...
Nó im lặng một lúc, như cảm thông với tôi. Rồi lên tiếng: "Thật là..."
- Ừ…!!!
- Nhưng sao mày biết?
Và tôi đưa cho Hà những tin nhắn đó. Đương nhiên không thể khác, nó ném cái điện thoại của tôi cái rụp kèm theo một câu “quà tặng":
- Có một sự đểu không hề nhẹ! Mặt nó nhăn nhó một cách nặng nề.
- Mày làm ơn thương cái điện thoại của tao một chút chứ. Nó không phải người đểu đâu. Nó là em cưng của tao đấy!
Hà lại nheo nheo mày tới là giống bà cụ: “Mày vẫn còn tâm trạng đùa à?”
- Ôi ! Mày không thấy tao đang ổn à. Chứ không ở cạnh mày tao đã khóc nhè lâu rồi! Tôi cười nhẹ - nụ cười ấy chỉ có chút căm hận. Thế đấy!
- Mày định bỏ qua mọi chuyện à?
- Mày còn không biết tao à, tao ghét nhất là lừa dối mà, thế nên tao sẽ làm rõ tát cả. Yên tâm đi!
Nó lại gật gù. Rồi chúng tôi nói chuyện khác bỏ mặc cái đống hỗn độn trong đầu chả tốt đẹp gì sang một bên. Nói thế chứ tôi vẫn phải suy nghĩ và rồi quyết định nói rõ với Hoàng.
[...]
Hoàng hơn tôi hai tuổi nhưng tôi chưa bao giờ xưng hô là anh, em cả. Cả hai đều có những quan tâm nhất định dành cho nhau, có lẽ điều đó là tôi nhầm lẫn giữa yêu thương và quan tâm. Chúng tôi đều thích mưa, thích cái kiểu dầm mưa, ngắm mưa . Những cơn mưa rào mùa hè thật tuyệt vời để kết nối hai chúng tôi. Nhớ lại những lời Hoàng nói, tôi như càng chìm sâu hơn trong cái vết thương bị lừa gạt ấy: “Anh xin lỗi, Diệp Anh à. Nhưng anh không hề lừa dối em” – lời Hoàng nói là có ý gì? Rồi lại: “Anh đã biết trước là sẽ tới lúc em cũng biết mà. Vì em là người ngỏ lời trước với anh, tình cảm đó tới quá dễ dàng với chúng ta và anh nghĩ nó rồi cũng sẽ chẳng đi về đâu”.
Tại sao không yêu nói là yêu rồi lại nói là "anh không hề lừa dối em". Chả lẽ anh ta coi tôi như một đứa con nít, không có trí nhớ kéo dài hơn một ngày chăng? Và cả cái thứ tình cảm, yêu nhau ấy để người ta đi tới đâu. Không phải yêu nhau là để cùng nhau sẻ chia bao hạnh phúc, cùng nhau trò chuyện mỗi tối muộn hay chỉ đơn giản là quan tâm nhau bằng một sự quan tâm đặc biệt mà những người bạn không cho ta được. Nếu không phải như thế thì yêu là để đi đến đâu?
Tôi bắt đầu thấy mi mắt cay cay, cố không khóc rồi trả lời lại tin nhắn: “Xin lỗi nhưng anh còn định sống giả dối như thế đến bao giờ”
Rồi tôi tắt máy gục mặt xuống bàn nhưng không khóc. Chẳng đáng để rơi nước mắt vì một người như thế! Nhưng lòng tôi nặng trĩu. Có chăng là tôi đơn phương?
Và chúng tôi xa rời nhau – đơn giản, không nước mắt không niềm đau. Chỉ có hai thứ tồn tại là căm hận và giả dối vẫn nằm trong tâm trí - không thể xóa nhòa.
[...]
Mùa hè kết thúc đồng nghĩa với những cơn mưa rào cũng sẽ ra đi không lời từ biệt. Đông tới sẽ không còn những cơn mưa ấy nữa, cũng sẽ không còn nữa tình cảm của mưa, của một con ngốc đầy dại khờ. Cơn mưa cuối cùng của mùa hạ đã cho tôi câu trả lời khi mà tôi thấy Hoàng đi cùng một cô gái khác. Và nhìn thì đủ biết họ “là của nhau”. Tôi có gì đó bối rối và quặn thắt lòng! Tôi đã không khóc khi người ta ra đi, thì tôi đâu có quyền gì. Tôi chỉ mỉm cười nhưng rất nhẹ - là tôi yêu anh thật.
Khi một tình yêu kết thúc, tôi để cho cả mình và người ấy một kêt thúc thật mở. Hạnh phúc của ai thì người ấy tiếp tục gìn giữ . Để rồi sau này mỗi ai trong hai chúng tôi đi tới đoạn đường cuối đều thấy được yêu thương của chính mình là ở nơi đâu! Sau một tình yêu giả dối và màn mưa kia thì tôi không còn căm hận người ta. Mối tình nào cũng thật đẹp vì cả hai đều đã có những giây phút bên nhau, dù nó chưa thực sự là yêu thương và chỉ có giờ đây là không! Và tất nhiên tôi còn cả một chặng đường phía trước. Yêu đâu phải là cứ mãi bên nhau! Và kết hạ - rồi mưa cũng ngừng rơi, tình yêu ấy chỉ vỏn vẹn trong một tháng trời với mưa thôi!!!
Bài viết này thuộc quyền sở hữu của tác giả Zoe Mint, thể hiện góc nhìn riêng của tác giả và được MLOG độc quyền đăng tải.Những trang web khác muốn đăng lại nội dung này vui lòng liên hệ BQL MLOG qua email: info.mlog@yan.vn. Xin chân thành cảm ơn! |
