Em ở đây có thể là tôi, là bạn, là bất cứ ai trong số chúng ta khi theo dõi những gì mà X, chàng travel blogger khá nổi tiếng người Y, chia sẻ về Việt Nam qua lăng kính của mình.
Người ta dậy từ 3h sáng để ăn phở
Google luôn “xui” ta thử phở và bánh mì khi tới Việt Nam. Phở ở đây không giống bất kì quán phở nào mà em từng ăn ở những nơi khác trên thế giới. Phở tại Hà Nội bán khắp nơi, từ những nhà hàng sang trọng cho đến mọi cung đường, vỉa hè, ngõ phố. Ở đây họ thường bán phở vào buổi sáng và buổi trưa. À không, có cả hàng phở lúc 3h sáng. Kỳ lạ nhỉ, có những người sẵn sàng thức dậy thật sớm để đi ăn phở vào lúc 3h sáng đấy?
Anh đã thử đến một quán phở lúc 3 giờ sáng. Khách rất đông, có cả những người đến sau anh phải chờ vì không còn “slot”. Mà cũng không phải hàng quán sang trọng gì đâu. Chỉ là một gánh nhỏ, vài chiếc ghế trên vỉa hè, thế là người ta cứ ngồi đấy mà ăn.
Và bánh mì, anh từng ăn bánh mì ở Hàn Quốc, ở Anh cũng có luôn. Còn hôm nay anh đã ăn đúng ở quê nhà của nó, là Việt Nam này. Haha, quả thật ăn ở đúng nơi nó sinh ra vẫn là tuyệt nhất em à. Ở trong bánh cũng có từng đấy thứ thôi - à không, có những thứ mà ở Hàn, ở Anh chẳng có. Anh chẳng biết tên của mấy thứ bên trong đó là gì, chỉ nhận ra có dưa chuột, có trứng. Còn mấy loại thịt kia, anh không thể cắt nghĩa được. Hãy cứ gọi nó là thịt ngon em nhé, vì nó ngon vô cùng.
Liệu em có thích một Sài Gòn vội vã?
Nhiều người thích Bangkok vì sự náo nhiệt trong khung cảnh lung linh của nó. Anh lại thích Sài Gòn hơn, thích khủng khiếp. Sài Gòn như một nước Mỹ thu nhỏ, rộng lớn, ồn ào, tưởng chừng chỉ một phút sơ sẩy là lạc mất nhau được, tuy vậy thành phố này cũng duyên dáng và ai cũng muốn yêu thương nó khi đã đặt chân
Sài Gòn vội vã. Con người Sài Gòn cũng vậy. Anh thấy ai cũng vội, trên cả khuôn mặt lẫn dáng đi của họ. Nghe thì biết hầu hết người dân khắp mọi miền Việt Nam đa phần đều đổ về Sài Gòn sống. Cũng dễ hiểu, thành phố này lớn, phát triển, lại có nhiều thứ hấp dẫn nên chắc sẽ dễ sống. Anh hay lang thang khắp các con đường, trên các vỉa hè người ta bán đủ thứ món, đủ màu sắc, đủ mùi vị. Anh thấy thú vị lắm!
Ngày đầu tới Sài Gòn anh thấy người ta bày trong tủ kính thật nhiều thứ, từng chồng thịt, trứng, vài thứ khác gọi là lạp xưởng, chả, dưa chua hay nước mắm chua ngọt đựng trong hũ sóng sánh, bên cạnh là một bếp than khói nghi ngút. Người ta gọi đó là cơm Tấm - cơm nhà nghèo đấy, vì món này dịch sang tiếng Anh là Broken Rice… nghe thật khổ. Họ nói khi xưa cơm được dùng để nấu là cơm cũ, cơm thừa. Nhưng anh ăn thấy ngon lắm,tôi thích cơm Tấm vô vàn. Nó dường như thành cái đặc sản của cái thành phố hiện đại, to lớn này từ đoạn đường lớn, đến con hẻm nhỏ, từ quán bình dân đến nhà hàng sang trọng.
Anh nghĩ đó là cái hay của món ăn ở Sài Gòn, của cả Việt Nam này. Mọi thứ không quá chạy theo sự duy mỹ, nhưng vị giác sau cùng mới là yếu tố quyết định. Anh hiểu rằng, món ăn ngon không cần nhất thiết phải là nguyên liệu đắt tiền, cũng không phải trình bày cầu kỳ. Đó là những gì anh học được khi đến Việt Nam. Chắc chắn, anh sẽ còn quay lại Việt Nam, như em sẽ làm nếu đã đặt chân tới đây một lần.
Thiết kế: Hoài My