Em nói không ghen là dối lòng

12:00 21/11/2014

Biết bao lần em đi ngang con đường ấy -  con đường ngập tràn mùi hoa sữa nồng nàn Hà Nội, đông về rồi anh có biết hay không? Giờ này anh thế nào? Anh có đang ấm áp và hạnh phúc? Con đường xưa mình hay đi, em thấy nó thật ngắn, bởi vì đi hết đoạn đường ấy thì đến nhà em. Nhưng sao hôm nay, em thấy nó dài, thật dài! Bởi vì hôm nay, chỉ một mình em bước...

Và anh có biết không, có biết bao lần em kiếm tìm hình bóng của anh trong vô thức, để rồi mình em lặng lẽ khóc, lặng lẽ đau. Đoạn đường ngày xưa quen thuộc và những kỉ niệm ngọt ngào mà em có, em muốn cất nó sâu trong kí ức của mình, nhưng làm sao em có thể chối bỏ những hình ảnh ấy khi mỗi lần bước về nhà em đều phải đi qua...

Hoa sữa thơm lắm, ngọt lắm, nhưng mãi nó cũng không thơm bằng mùi tóc anh, không ngọt ngào bằng nụ hôn ta trao nhau ngày ấy. Em nhớ tất cả những gì thuộc về ngày xưa, những ngày chúng ta từng là của nhau, từng hạnh phúc...

Đã từng có những lúc em ngồi trước gương, buông cái ánh nhìn vô định về phía gương, ánh mắt trống rỗng và vô hồn. Đến hôm nay, em chưa thể chấp nhận được mình đã rời xa nhau mãi mãi.

Anh hứa, đã hứa thật nhiều, nhưng rồi, anh cũng đổi khác. Em phải làm sao để không nghĩ đến điều đó? Thôi nghĩ đến những câu hứa vu vơ bất chợt, thôi nghĩ đến những vụn dại thuở xưa... Em cứ ngỡ rằng năm tháng qua đi sẽ làm em quên, sẽ xóa hết bao nhiêu kỉ niệm xưa cũ. Nhưng không, mọi thứ vẫn vẹn nguyên như lúc ban đầu. Chỉ là, em cố gắng gạt bỏ đến một góc nhỏ khác nơi con tim em... rồi em ước... ước một lần hiếm hoi trong đời được gặp lại anh, em sẽ giữ anh lại...

Thật lạ, một buổi chiều mưa lạnh... em gặp lại anh ngay trên con đường ấy. Em muốn tiến lại gần để giữ anh lại, nhưng ẩn hiện bên anh là một bóng hình khác. Bất giác, em bật cười, tự nghĩ mình sao ngốc nghếch đến thế? Nếu còn yêu, người ta sẽ không tìm một bóng hồng khác bên mình đâu...

Em khóc, nước mắt hòa cùng cơn mưa. Em muốn nước mưa gột rửa hết tất cả những nỗi đau đang hiện diện nơi em. Em tránh anh, em bước vội và lao vào chiếc xe đang tiến đến. Người ta quát nạt em làm anh nghe thấy và quay đầu nhìn lại... Anh đẹp trai hơn xưa, phong độ hơn xưa, và người con gái bên anh cũng quá đỗi xinh đẹp và dịu dàng.

Chúng ta đối mặt với nhau, anh hỏi em có khỏe không, em nói em vẫn khỏe. Nếu giây phút đó, anh hỏi em có ghen không, câu trả lời của em sẽ là không. Nhưng mãi mãi anh cũng không biết rằng, ngay khi em cất bước đi là nước mắt em chực trào rơi xuống.

Bởi vì khi em nói em không ghen... là em đang nói dối...

Bài viết này thuộc quyền sở hữu của tác giả Hà Nguyễn, thể hiện góc nhìn riêng của tác giả và được MLOG độc quyền đăng tải. Những trang web khác muốn đăng lại nội dung này vui lòng liên hệ BQL MLOG qua email: info.mlog@yan.vn. Xin chân thành cảm ơn!