Ở cái xã hội này, đừng bao giờ tự hào mình “Là số một, là nhất, là tất cả”… Mà nói thế thôi chứ ngày ngày đi làm, đi học, đi chơi đâu đâu cũng thấy “Ma cũ thì bắt nạt ma mới”, “chó chê mèo lắm lông”, “công lại khoe đuôi dài hơn gà”… Ôi thôi, tóm lại ai ai trong chúng ta cũng đang mắc và gặp phải cả. Và tôi cũng vậy.
Không biết ý kiến của mọi người thế nào chứ riêng bản thân tôi thì sau vài năm lặn lội ở bên Tây, tôi ngỡ ra được nhiều điều lắm. Đặc biệt là tình trạng như tôi vừa nói trên “chó chê mèo lắm lông”… Thôi thì điểm qua vài trường hợp phổ biến nhất mà tôi từng gặp phải khi ở Việt mình như kiểu:
Ở trường học, tôi dám khẳng định sự phân biệt ở trong môi trường này quá cao, từ phân biệt giàu – nghèo, giỏi – dốt, đẹp – xấu, xe máy – xe đạp, thậm chí là túi xách thời trang và cặp sách đúng nghĩa nữa…
Ở cái thời tôi đi học, cứ đứa nào xinh xinh, đẹp trai, dễ thương một chút là y như rằng “mỗi ngày đến trường là một ngày vui” còn đứa nào “xấu xấu bẩn bẩn” thì cứ xác định là “thảm hại” đến mức nào rồi đó… Thực ra nói thảm hại thì cũng hơi quá nhưng các bạn cứ nhìn xung quanh xem xem ai mà có ngoại hình tệ một chút thì đến lớp:
1. Không ai chú ý, nói chuyện và tất nhiên thư tình (đối với con gái) còn lâu mới có, tin nhắn tán tỉnh thì cứ phải nói đợi đến mùa tu hú kêu. Còn con trai thì khỏi phải hỏi, tất nhiên là không “ma nữ” nào nhìn rồi.
2. Bị trêu chọc, lấy làm trò đùa hoặc là trò dở hơi nào đấy của lũ bạn.
Tôi là tôi chúa ghét mấy cái trường hợp “trọng sắc hám tài” lắm, ừ thì cho là ai chẳng thích trai đẹp, gái dễ thương, nhưng hãy nhớ cho rằng “chúng tôi không xấu, thì làm sao bạn đẹp được. Ông trời đã sắp đặt rồi, chẳng qua bạn được ưu ái hơn thôi”. Rồi lần này lượt nọ, tôi cảm thấy buồn thay cho một số trai xinh gái đẹp luôn tỏ ra kiêu căng, xem mình là hot girl rồi tự phong cho cái quyền “được toả nắng”, đi đến trường thì chỉ để cho mọi người khen, ra đường thì chỉ chờ cho ai trầm trồ, ngợi ca. Bạn chỉ đẹp khi bạn có một ngoại hình ưa nhìn sẵn có và cách cư xử đúng mực mà thôi, còn bạn cho rằng mình đẹp mà đi chê, “hai mắt để trên ngọn cây” thì cũng chỉ đáng vứt đi.
Tạm gác cái trường hợp đó lại, lớn hơn một chút, tôi bước vào đại học và cũng chứng kiến vô vàn cái cảnh chê bai, khinh bỉ. Với tư cách là người đứng ngoài cuộc tôi cũng đã đủ bức xúc chứ đừng nói người trong cuộc.
Lên đại học, những cậu ấm, cô chiêu ở phố lớn cứ tưởng mình là công tử, tiểu thư nên họ bước vào giảng đường đại học với tư thế “ngẩng cao đầu nhìn mây xanh” mà rồi không biết sau vài năm đại học “ngoảnh xuống chân vấp cục đá ngã bầm môi”.
Hay đại loại ở Việt Nam đang có tình trạng sinh viên trường top thì chê sinh viên trường tỉnh, dân lập. Theo tôi nghĩ, “Học trường gì không quan trọng, cái cốt yếu là bạn học được gì ở trường đó mà thôi”. Chứ tôi thấy nhiều bạn học trường top ra cuối cùng đi làm cũng bị đuổi do không làm được việc hoặc thiếu kinh nghiệm. Cũng vì thế mà nhiều em sinh viên ở trường có đầu vào thấp hơn đang rất tự ti và họ ngại ngùng khi tôi hỏi em học trường gì hay ngành gì? Em được bao nhiêu điểm?
Còn nực cười hơn có những “thanh niên manh động” chê những anh chàng mọt sách kiểu như “Như thế này mà chưa có người yêu à? Nhìn anh mày đây này, dăm 3 “gấu” rồi đấy”.
Hay chẳng hạn như “Sao nhìn thằng kia khờ khờ kiểu gì ấy nhỉ?” “Không biết con này ăn gì mà mập như heo thế không biết” “Thằng này đúng là ngu, học chừng này lớp cũng không giải được một bài toán” “Cái này dễ thế này mà mày không biết làm á?”…
Đừng bao giờ ngạc nhiên rằng người ta không được như thế, không làm được cái này, cái nọ, cái kia. Đừng bao giờ nhìn một người bằng vẻ bề ngoài, thậm chí bạn chơi cả đời với người đó cũng chưa hiểu hết con người của họ. Cũng đừng bao giờ đặt mình ở một tượng đài cao vút nào đó rồi nhìn xuống người khác bằng ánh mắt thương hại, hay khinh bỉ, hãy đứng ngang hàng với họ để nhìn nhận, trò chuyện, làm việc…
Có những việc bạn làm được mà người ta không làm được. Nhưng chắc chắn sẽ có những việc người ta làm rất đơn giản còn bạn thì không tài nào làm được. Cũng giống như phần lớn thanh niên hiện nay, họ xem đá bóng là chuyện dĩ nhiên, nên những người khác không biết chơi bóng thì cười chê ghê gớm lắm. Nhưng họ đâu biết rằng, họ biết đá bóng thì người ta lại biết chơi tennis, bơi lội và có thể họ sẽ không biết điều đó... Nên đừng bao giờ "cười khẩy" ai và cho rằng họ thấp hèn, yếu kém hơn.
Có một câu nói mà tôi khá yêu thích: “Đừng bao giờ chê cười một anh chàng mọt sách, bởi rất có thể sau này bạn sẽ làm việc cùng và cần nhờ vả đến họ.”
Thật sai lầm nếu bạn chỉ đứng một chỗ và phán xét, chê cười. Rồi sau này khi bạn lớn lên, cuộc đời sẽ cho bạn thấy thì ra mình đã sai lầm đến mức nào khi đã vội vàng chê cười họ.
Cái này thì không sai chút nào, vì ngày xưa tôi có một cô bạn. Khi học ở phổ thông vì sở hữu ngoại hình kém ưa nhìn nên suốt ngày đi học là những chuỗi ngày chán nản, đôi lúc cô bật khóc lên và hét lên với đời rằng: “Tại sao ông trời lại cho con xấu xí như thế này”… Tôi hiểu cảm giác cho cô ấy. Và lúc đó cô ấy không những xấu mà lại học dốt môn Toán nên đời cứ trù dập mà lòng người thì xô đẩy… Nhưng rồi mọi thứ đã khác khi sự quyết tâm và nghị lực phi thường bắt đầu trỗi dậy, và mọi thứ đã đổi thay, cô ấy giờ là sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc của một trường top ở Hà Nội trong lần tốt nghiệp Đại học 2014 vừa rồi. Tất nhiên rồi, những con người ngày xưa đã trêu chọc, khinh bỉ, chê bai giờ phải “lác mắt” mà khâm phục đến ghen tị.
Và rồi khi ta lớn lên, ra đời bay nhảy đi kiếm tương lai cho mình thì ta càng gặp những tình huống như vậy nhưng ta sẽ cho họ thấy được khi chê bai người khác mà không nhìn lại mình đang có những gì thì hậu quả sẽ ra sao, thậm chí họ sẽ xấu hổ khi gặp lại ta trong một ngày không xa ấy.
“Nếu có chê bai ai thì hãy xem mình có gì, làm được gì. Chứ đừng chê trong khi mình không ra gì, thì thật đáng hổ thẹn với lương tâm”
Cười vội người ta hôm trước rồi hôm sau lại họ lại cười chính bản thân mình thôi, tốt nhất nếu mình không tốt đẹp gì thì đừng nên tự cao, tự kiêu. Bất kể ai cũng tự biến mình thành kẻ đáng gờm nếu có một động lực nào đấy, rất có thể khi chê bai người khác, vô tình bạn tạo cho họ một nguồn động lực thôi thúc họ “trả thù” bạn, hoặc sẽ “vượt mặt” cho bạn phải khâm phục…
Bài viết không bao hàm tất cả mọi đối tượng, vì đời luôn tồn tại hai mặt nên tôi không thể nào nói đúng và hết cho mọi trường hơp. Nếu ai thích một bài viết đầy câu chữ hoa mĩ thì không nên tìm ở blog của tôi. Hầu hết ở bài viết của tôi chỉ là những câu chữ dung dị, hết sức đời thường, thậm chí đến mức thô lỗ.
Bài viết này thuộc quyền sở hữu của tác giả Hải Văn, thể hiện góc nhìn riêng của tác giả và được MLOG độc quyền đăng tải. Những trang web khác muốn đăng lại nội dung này vui lòng liên hệ BQL MLOG qua email: info.mlog@yan.vn. Xin chân thành cảm ơn! |
