Ông trời không bịt đường con người đâu, chỉ là bản thân người trong cuộc có cam tâm bỏ lại quá khứ hay không? Và tôi tin, định mệnh luôn có ngã rẽ...
Thứ duy nhất khó gỡ bỏ chính là thói quen.
Bung nút chiếc áo vest đang mặc, Quỳnh Anh lột trái nó ra rồi treo một cách hời hợt lên mắc áo. Bước chân đến bệ cửa sổ, cô ngồi thụp xuống, co hai chân, một tay khoanh tròn trên hai đầu gối, bàn tay còn lại nhẹ nhàng lướt trên thân của nhánh lan rừng trắng muốt đang buông mình mặc cho gió khẽ đong đưa. Một mùi hương nhè nhẹ, lan tỏa, thính giác không bắt trọn được thứ hương thơm mỏng mảnh ấy. Bởi trên đời, vẫn có những mùi hương chỉ cảm nhận được bằng trái tim.
Tiết trời lại vào xuân. Vỏn vẹn hai năm rồi, thời gian chỉ như một cái búng tay. Quỳnh Anh không nôn nao cái Tết này đến, nó không có ý nghĩa gì với cô cả. Rõ ràng, những nhộn nhịp phố xá ngoài kia, hay những tất bật chuẩn bị lễ Tết của người người cũng không nhồi thêm được tí sức sống nào cho cô... Mỗi lúc tan sở, trở về căn phòng ở tầng hai của một khu chung cư đã cũ, Quỳnh Anh vẫn vậy, vẫn đến ngồi yên vị bên bệ cửa sổ, thói quen khó buông bỏ của cô đã hai năm nay từ ngày anh thốt lên lời chia tay, quá đột ngột.
Những hạt mưa xuân nghịch ngợm rời khỏi hàng đáp mình trên gương mặt Quỳnh Anh. Khuôn mặt nhỏ nhắn, đẹp nhưng là cái đẹp đượm buồn, đôi mắt to tròn nhưng không ánh lên nổi chút niềm vui và bao giờ cũng xa xăm như kiếm tìm một chút gì đó vương màu của kỉ niệm.
Hồi ức vẫn đẹp dẫu bụi thời gian có bám mờ...
(3 năm trước)
- Thiện à, em mỏi chân chết được, chẳng đi nữa đâu!
- Vừa đi mấy bậc cầu thang đã xị mặt thế kia. Thôi, lên anh cõng!
- Được người yêu cõng, còn gì bằng! - Những nếp nhăn trên gương mặt cô gái giãn ra, rồi cô nở một nụ cười mãn nguyện, đôi mắt híp lại chất đầy hạnh phúc.
(2 năm 6 tháng trước)
Một khu chung cư cũ kĩ, thoáng nhìn mọi thứ có vẻ xuống cấp, tạm bợ. Nhưng từ dưới đường nhìn lên, người ta vẫn bị thu hút bởi một cái ban công treo đầy những chậu lan rừng trắng muốt ở tầng hai của khu chung cư.
Quỳnh Anh trồng rất nhiều những chậu lan rừng. Cô yêu nó và cái sắc trắng đến tinh khiết, cô thích cách mà nó buông mình theo gió. Mỗi sớm, những hạt sương tụ đầy trên những cánh hoa, những hạt sương đọng từ nhánh hoa trên cao nhất, rồi tinh nghịch lăn những vòng tròn, tuột mình xuống những tầng hoa bên dưới. Lại có khi chúng không nô đùa nữa mà co tròn người nấp vào bên trong những cánh hoa mỏng, an phận chờ nắng lên hong khô. Và hơn hết, Quỳnh Anh yêu lan rừng trắng vì tất cả đó, đều là quà của người con trai cô hết mực yêu thương dành tặng...
Giữa họ có rất nhiều những ngày kỉ niệm: kỉ niệm ngày gặp nhau đầu tiên, kỉ niệm ngày Thiện nói lời yêu cô, lần đầu nắm tay, lần đầu cũng đi một tuyến xe buýt, lần đầu tiên cô đặt chân đến vùng đất quê hương của anh. Cứ vậy, trong suốt hai năm yêu nhau, Quỳnh Anh đã nhận không biết bao nhiêu là quà mỗi dịp kỉ niệm ấy, nào là: chậu trồng hoa, nhánh lan rừng, bộ dụng cụ chăm sóc hoa, những chậu lan rừng giả để trang trí... Người yêu cô tinh tế đến nỗi bao bọc cả chuyện tình của họ trong loài hoa thanh khiết mà hoang dại này.
Thiện, không phải mối tình đầu của Quỳnh Anh. Nhưng Thiện là người con trai duy nhất hiểu cô và yêu cô đến vậy! Dù thực tế anh có xếp thứ tự bao nhiêu trong những cuộc tình chóng vánh cô đã đi qua, thì trong tâm khảm của Quỳnh Anh, Thiện mãi là mối tình đầu, là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời ưu ái dành tặng riêng cho cô.
- Thiện à, anh nghĩ thử, lễ cưới sau này của chúng mình sẽ thế nào?
- Lộng lẫy lắm đấy. Cô dâu của anh là đẹp nhất, nhưng thực ra, lúc đứng bên cạnh anh thì sẽ đẹp hơn nữa cơ. - Nói rồi, Thiện phá lên cười.
- Thế cô dâu của anh là ai nhỉ?
- Là em đấy, đồ ngốc.
- Em có nói lấy anh sao?
- Không lấy thật à?!
- Không biết.
- Không làm vợ anh thật à?!
- Để nghĩ xem sao...
-Làm vợ anh đi mà!
- Anh cầu hôn đó à?
- Ừ đồng ý làm vợ anh đi đã. Đợi công việc anh đi vào ổn định mình sẽ kết hôn ngay.
...
(2 năm trước - một ngày mưa xuân thầm thì, một ngày em khóc nghẹn cả trái tim.)
"Em thật sự không biết mình đã làm sai gì. Sao anh đối xử với em như vậy?!"
"Anh à, em xin lỗi, mình xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra nha. Em không quan tâm cô ta là ai đâu, được không anh?"
"Anh à. Em muốn gặp anh. Em xin anh đừng im lặng với em như thế nữa mà..."
...
Những tin nhắn gửi đi không được hồi âm. Cô gái khóc thảm thiết, mọi cảm xúc như nghẹt lại ở đáy tim. Mọi thứ ập đến bất ngờ đến nỗi cô không can đảm để tin vào hiện thực trước mắt mình nữa. Cô cho đó là cơn ác mộng, choàng tỉnh mọi thứ sẽ trôi hết, cuốn hết những đau đớn quặn xé bóp nghẹt trái tim cô.
Phải chi tất cả chỉ là cơn mơ, để sự thật không đắng nghét đến mức: Kỉ niệm ngày hai năm yêu nhau, Quỳnh Anh nhận được tin nhắn chia tay từ người con trai cô yêu tha thiết, cô nhận được những mess từ mạng xã hội của một cô gái xa lạ tự xưng là bạn gái cũ của người yêu cô. Họ muốn tái hợp - điều đó có nghĩa, cố trở thành kẻ thừa thãi trong câu chuyện tình yêu này.
Quỳnh Anh khóc rất nhiều. Có lúc ngất lịm đi. Rồi tỉnh lại. Đối mặt với cái hiện tại đầy khóc thương của chính mình. Có lúc cô nghĩ, sao mình không bị dao đâm thủng xuyên ngực hay tự buông mình xuống không trung từ một tòa nhà cao tầng nào đó, chắc đau đớn sẽ nhẹ nhõm hơn. Bởi suy cho cùng, nỗi đau tinh thần mới chính là thứ cực hình kinh khủng nhất mà con người phải gánh.
Có những ngày sống, nhưng chưa hẳn đã sống
Bởi đó chỉ còn là những chuỗi ngày cô đơn đến xé toạc con tim
Cứ ôm khư khư những mảng thủy tinh ký ức trong suốt, long lanh, nhưng vỡ vụn
Thương mãi những cơn mưa bất chợt đến, đẫm ướt một vùng trời rồi vội vã hanh khô.
Còn vương lại trong tim một câu chuyện đã từng rất yêu, nhưng lại vội vàng đặt dấu chấm. Người buông mình, xuống dòng viết tiếp trang thơ tình mới. Kẻ ngồi chông chênh giữ lấy mảnh duyên sứt mẻ.
Cái giá của cô đơn
Quỳnh Anh biết công việc là thứ duy nhất có thể lấp đi những khoảng trống thời gian mà có thể cô sẽ vô tình dùng nó để nhớ những người không nên nhớ. Vậy nên, suốt hai năm nay, cô luôn vùi mình vào công việc. Nhưng cũng chính vì thế, cô lại thăng tiến rất nhanh. Từ một chức vụ bình thường tại chi nhánh nhỏ của khu vực, Quỳnh Anh được chuyển đến làm ngay tại trụ sở chính của công ty. Rồi từ vị trí nhân sự của phòng marketing, cô lại ngồi yên vị ở chức trưởng phòng marketing. Nhưng tuyệt nhiên, suốt quãng thời gian hai năm này, Quỳnh Anh chưa từng một lần động lòng trước người nào. Cô không muốn trái tim mình trở nên chật chội, một người là quá đủ rồi. Mà, cô đơn, không phải là một điều tồi. Quỳnh Anh hiểu giá trị của sự cô đơn, cô đơn giúp cô kiên cường, cô đơn sản sinh trong cô những tham vọng, từ những tham vọng lại đưa cô chạm tay đến thành công. Vậy mới nói, ai bảo cô đơn không phải là một món quà chứ
Đồng nghiệp vẫn luôn thắc mắc về đời sống riêng tư của Quỳnh Anh. Liệu cô đơn có thật sự là con đường cô chọn lựa khi ở độ tuổi hai mươi sáu? Cô đam mê công việc và tham vọng đến nỗi quên mất tình yêu là món quà của cuộc sống này ư? Vị trưởng phòng marketing xinh đẹp, tài giỏi, mức thu nhập cao, nhưng lại chỉ chọn sống ở một căn chung cư đang xuống cấp?
Giải đáp cho những tò mò kia, đơn giản bởi vì đằng sau sự thành công của một cô gái, chỉ là khoảng trống mênh mông. Hay cụ thể hóa khoảng trống đó, chính là vì trong tâm tư của cô mãi chỉ mang theo một hình bóng, là vì bụi thời gian không lấp được những mảng màu kỉ niệm còn vương đầy, đặc trên bức tường gạch cũ kĩ nơi căn nhà nhỏ ấy, vì những chậu lan rừng được ươm mầm từ thứ tình yêu đã từng rất yêu...
Tình cảm ngày xưa như một con dao nhọn hoắc, bén sắc đâm xuyên thủng rồi nằm yên vị trong trái tim Quỳnh Anh. Chỉ là, thà tự mình ôm lấy đau đớn, Quỳnh Anh cũng không muốn rút bỏ con dao ấy. Có lúc cô nghĩ mình cũng cần có một bờ vai để tựa vào, cần một người ngồi nghe mình khóc những phút yếu lòng. Nhưng hai năm thấm thoát trôi qua, ngoài công việc, Quỳnh Anh chỉ còn biết chăm sóc những chậu lan, viết nhật kí cho một chuyện tình đã cũ hay những đêm giấc ngủ không trọn vẹn, những buổi sớm đôi mắt sưng húp và chiếc gối thấm đẫm nước.
Định mệnh luôn có lối rẽ. Chỉ là lòng người có cam tâm bỏ lại quá khứ hay không mà thôi.
Một giờ sáng. Tuấn Anh vẫn chưa rời công ty, anh phải thức cả đêm nay để xem hết các hồ sơ của công ty. Tuấn Anh bước ra khỏi phòng, điều chỉnh thang máy xuống tầng năm, cầm theo chiếc tách đến máy pha cà phê tự động. Phải chăng là sự sắp đặt của duyên số? Chính ở đây, Tuấn Anh tình cờ gặp một cô gái.
Vóc dáng thon nhỏ, gương mặt đẹp phúc hậu, đường nét hoàn mỹ, cô ta khoác trên mình chiếc áo len trắng, kiểu cách, đôi guốc trắng bước nhẹ qua, khẽ vang lên những tiếng lộc cộc. Tất cả những thứ đó dường như thu hút Tuấn Anh...
- Cô... làm khuya vậy sao?
- Tôi còn một số hồ sơ chưa giải quyết. - Quỳnh Anh mỉm cười nhưng trên gương mặt vẫn thoáng lộ vẻ hiếu kì về anh chàng trước mắt.
- Tôi cũng vậy. Cô làm bên bộ phận nào?
- Marketing. Còn anh?
- À! Cô là Quỳnh Anh - trưởng phòng marketing?
- Anh biết tôi sao?
- Tôi nghe nhiều đồng nghiệp nói về cô. Cô tài giỏi, xinh đẹp, đặc điểm nhận dạng là mái tóc dài nâu vàng óng.
- Nhưng anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.
- Tôi là nhân viên mới vào làm. Còn quá nhiều thứ phải xem lại và học hỏi nên ở đây đến tận giờ này.
Quỳnh Anh mỉm cười, nhẹ đưa tay khuấy chiếc cốc của mình rồi bước đi.
- Tôi đi trước nhé. Chào anh!
- À. Cô định bao giờ về?
- Có lẽ tan giờ làm ngày mai.
- À... - Tuấn Anh đang định nói thêm một cái hẹn với Quỳnh Anh nhưng cô đã bước vào thang máy.
[...]
Anh nghe nói về cô đã nhiều. Tóm gọn những thông tin anh nghe được từ các đồng nghiệp về cô: Quỳnh Anh là một cô nàng xinh đẹp, tài giỏi, tham công việc và khá lạnh lùng, mối quan hệ của cô và mọi người trong công ty chỉ dừng lại ở mức xã giao, nhưng trái lại cô lại luôn rất được lòng đồng nghiệp trong công ty vì sự tâm lý cực kì trong cách đối xử với nhân viên. Thứ nổi bật nhất ở cô là mái tóc suôn dài, vàng nâu óng, xoăn nhẹ về phía đuôi - cái vàng, ánh của nắng quyện một cách hoàn hảo trong cái nâu, trầm của đất.
Tuấn Anh cảm nhận được vẻ tinh khiết, mỏng manh ở cô, điều đó trái ngược hoàn toàn với những mạnh mẽ, gai góc mà cô luôn tỏa ra, khiến những người khác không khỏi chút e dè, chút tò mò. Có lúc, anh nghĩ, cô như những nhánh lan rừng, mạnh mẽ nhưng mềm mỏng, hoang dại nhưng thanh khiết, đẹp hút hồn, khiến người ta mê mẩn, có khi anh thấy mình say mèm trong men tình của cô.
(1 tuần sau...)
Không hiểu vì sao đã nhiều ngày rồi nhưng hình ảnh về Quỳnh Anh vẫn cứ lởn vởn trong đầu Tuấn Anh.
Anh thật ra là con trai của ông chủ tập đoàn, vừa hoàn thành chuyến du học 5 năm tại Mỹ và sắp ngồi vào chức CEO của công ty, vì thế anh còn khá nhiều thứ phải tìm hiểu về công ty. Anh điển trai, bảnh bao, hòa đồng, vui vẻ, tận tâm với công việc. Điều kiện như anh khiến không ít cô gái ao ước, nhưng anh vốn không màng đến họ, trong lòng anh dường như đã có bóng hình một người con gái. Mọi thứ về cô tuy vẫn còn mập mờ, ngay cả tình cảm của anh cũng không xác định được. Song, anh vẫn muốn tìm cho mình một tình yêu sau quãng thời gian 5 năm ngày đêm chuyên tâm vào việc học tại Mỹ chỉ để lấy được tấm bằng thạc sỹ trở về.
- Trưởng phòng, có người gởi hoa cho chị.
- Là ai gởi vậy?
- Em cũng không rõ. Một anh nhân viên ở tầng trên mang đến bảo có người tặng cho chị.
- Để đấy cho tôi được rồi.
Tan giờ làm. Nhưng Quỳnh Anh vẫn nán lại xem xong một số tài liệu. Được một lúc, cô di chuyển xuống tầng năm của công ty pha tách cà phê uống cho tỉnh táo. Đứng từ tầng năm của tòa nhà nhìn xuống, người người trên đường, sau giờ tan tầm, như đàn kiến ngọ nguậy chen chúc, có tìm cho mình một lối đi, hầu hết ai cũng mong sớm về đến bên tổ ấm của họ. Một cảm giác cô đơn len lỏi trong tâm trí Quỳnh Anh.
Gia đình Quỳnh Anh ở quê, một nơi cách xa thành phố này đến hơn 150 cây số. Nhưng lẽ ra, giữa đất Sài Gòn này, cô vẫn có một người bạn trai cơ mà, anh yêu cô và yêu cả những nhánh lan rừng... Nghĩ đến đây, cô nín thở, như cố kìm nén một thứ gì đó ở lồng ngực, không để nó bung ra, không để nó vỡ òa, cô muốn mình phải làm chủ cảm xúc của bản thân, không lộ ra những yếu đuối mà cô che giấu bao lâu nay.
Sự thực đã chứng minh, hai năm nay, không có anh, cô vẫn sống tốt mà. Tự cô vẫn có thể chăm sóc những chậu lan, cô cũng chưa bao giờ bỏ bê bản thân mình, trong công việc lại phát triển rất tốt... Cớ gì cô phải cần đến anh, cớ gì cô phải cần đến một người bạn trai?! Lý trí và thứ cảm giác cô đơn xen lẫn, mâu thuẫn, đối lập nhau trong tâm trí khiến Quỳnh Anh trở nên bức bối, bực dọc.
Quay trở lại phòng làm việc, chợt nhìn thấy bó hoa ban chiều mà cô thư kí mang vào. Một chút tò mò, Quỳnh Anh mở tấm thiệp màu cà phê sữa được đặt ở giữa những cánh hoa hồng chen lẫn, bên trong chỉ vỏn vẹn dòng chữ:
"Tôi chờ cô trước cửa công ty sau giờ làm nhé. Không gặp không về.
Kí tên: Anh nhân viên mới và cuộc gặp gỡ lần đầu tại tầng 5 quầy cà phê. (SĐT của tôi: 09xxx)"
Quỳnh Anh bỏ mặc. Tiếp tục lao vào đống hồ sơ trên bàn.
Hoàng hôn vừa lặn. Đường phố cũng giãn xe cộ. Đèn đường được thắp sáng, mọi vật như được phết một lớp sơn vàng và óng. Quỳnh Anh rời khỏi chiếc ghế xoay đến bên cửa kính, nhìn xuống đường, hòng tìm một chút sự thư giãn. Ánh mắt cô chợt dừng lại trước một chàng trai, đôi mắt anh ta cứ hướng lên tầng bảy - nơi cô làm việc, rất lâu. Rõ ràng từ dưới đường nhìn lên sẽ chẳng thấy được gì ngoài một chút ánh sáng hắt ra từ bóng đèn chùm giữa ban công, bởi cả tòa nhà được bao bọc bằng thứ kiếng xanh lam mà bên ngoài sẽ chẳng nhìn được gì của phía trong tòa nhà... Chàng trai trông quen mặt. Quỳnh Anh sực nhớ đến bó hoa cùng tấm thiệp màu cà phê sữa lúc chiều. Cô khẽ mỉm cười vì sự ngốc nghếch của chàng trai dưới kia. Quỳnh Anh cầm lên chiếc điện thoại soạn nhanh một tin nhắn: "Xin lỗi, tôi không gặp anh được. Anh về đi."
Anh nguyện làm chiếc ô che mưa cho em. Chỉ chờ ngày nắng lên hong khô những dòng nước nơi khóe mắt, vắt sạch những thương tổn nơi trái tim em.
Một tin nhắn đủ để từ chối khéo một cuộc hẹn, một tình cảm chưa kịp bung nụ. Nhưng dường như chưa đủ để một chàng trai chối bỏ hết hy vọng.
Đồng hồ điểm 21 giờ. Những cơn mưa xuân kéo đến, không đủ làm ướt người, nhưng dai dẳng, cộng thêm tiết trời se lạnh này cũng đủ để người đi đường phải khoác thêm chiếc áo dày mà vẫn còn cảm giác lạnh thấu. Huống chi là, một chàng trai chỉ khoác lên mình mỗi chiếc áo thun cổ tim mỏng manh. Tuấn Anh đứng khoanh tay tựa mình vào chiếc xe hơi, co ro đôi bờ vai như đang cố chống chọi với thời tiết đỏng đảnh, đôi mắt anh vẫn hướng lên tầng bảy của tòa nhà, ánh mắt đăm chiêu, có lúc lại xa xăm như nghĩ ngợi. Gương mặt anh thoáng lộ vẻ buồn. Có chăng, đối với Tuấn Anh, cái lạnh cắt da thấu xương của tiết trời cũng chẳng sánh nổi sự lạnh lùng của cô gái mà anh thích.
Quỳnh Anh rời khỏi phòng làm việc, cũng là lúc cơn mưa trở nên nặng hạt. Đứng trước sảnh công ty, cô đang loay hoay trú mưa, thì hình ảnh trước mắt khiến Quỳnh Anh đứng sững người. Chàng trai áo tím với gương mặt điển hình của điêu khắc, đường nét hoàn hảo nổi bật lên chiếc mũi cao, thon, nét mặt góc cạnh, tựa mình vào chiếc ô tô, đôi mắt sâu và sắc đang nhìn cô đăm chiêu, như đợi chờ. Người anh đang ướt dần vì cơn mưa nặng hạt. Một thứ cảm xúc khó tả len lỏi vào trái tim cô. Quỳnh Anh cảm nhận được điều gì đó rất khác lạ ở anh so với những gã trước đây từng theo đuổi cô, cô gọi đó là sự chân thành.
Quỳnh Anh bật vội chiếc ô màu xanh da trời rồi chạy gấp về phía anh. Tán ô vừa đủ rộng để anh và cô nép vào. Những hạt mưa tinh nghịch đáp mình trên chiếc ô rồi bất chợt vỡ tung, bắn tóe lên không trung.
- Anh đứng đây... chờ tôi sao?
- Chắc em đói rồi, mình đi ăn gì nhé!
- À... ừ. Nhưng tôi phải đi lấy xe đã.
- Cứ để xe trong công ty cũng được mà. Tí anh đưa em về.
Tối hôm đó, trước khi chìm vào giấc ngủ, Quỳnh Anh không thả trôi suy nghĩ của mình trở về những mảng kỉ niệm có hình ảnh của Thiện như mọi ngày nữa, mà cô lại suy nghĩ rất nhiều về chàng trai áo tím kia. Lần đầu tiên sau suốt bao nhiêu năm nay có người con trai thứ hai len lỏi trong tâm trí cô. Trong buổi đi ăn ban nãy, họ không trò chuyện gì nhiều. Quỳnh Anh chỉ biết được về con người kia vỏn vẹn cái tên Tuấn Anh, 29 tuổi. Và trong mỗi lúc đang ăn, bất chợt ngước mắt nhìn lên, cô luôn vô tình chạm phải đôi mắt người đối diện. Cô thoáng thấy được sự bối rối như đang dâng trào, khống chế cả ánh mắt, cử chỉ của anh.
Định mệnh mỗi người là một con đường dài. Mà chắc gì người đầu tiên ta gặp sẽ cùng ta nắm chặt tay sánh bước đến đoạn cuối cùng chứ? Họ không bước tiếp cùng ta, thì định mệnh vẫn có lối rẽ mà. Chỉ là người trong cuộc, có đành lòng khép lại cánh cửa quá khứ, để lòng nhẹ tênh, hay chưa? Bởi chỉ cần, là duyên số của nhau, đúng lúc, đúng người, với tay là nắm được hạnh phúc.
[...]
Cô gái xoay vòng, ngắm nhìn mình trong gương trước khi chuẩn bị đến công ty. Hôm nay cô đẹp hơn mọi ngày. Cô vận chiếc váy vintage lụa màu xanh lá phối cùng chiếc áo sơmi voan trắng tạo điểm nhấn bởi lớp viền ren quanh cổ, cùng đôi guốc năm phân bít chân màu trắng ngà. Cô tự ví mình như những bông tuyết trắng vương vãi trên nền cỏ xanh tươi, xanh ngọt ngào, rồi khẽ bật cười.
Có tiếng gõ cửa.
- Chị Quỳnh Anh có nhà không ạ?
- Anh quản lí, có gì không?
- Báo với chị là tòa nhà này đã đi vào giai đoạn xuống cấp, và đã được một công ty cao su thu mua làm đất canh tác. Nên từ tháng sau chúng tôi sẽ không cho thuê nữa, nó sẽ được đập bỏ. Tôi rất tiếc. Chị nên suy nghĩ về việc tìm một chỗ ở mới.
- Tôi biết rồi. Cảm ơn anh.
Khép hờ cánh cửa. Quỳnh Anh bước ra ban công, nét mặt thoáng buồn... Có phải đã đến lúc nên buông bỏ những thứ mà cô đã khư khư ôm chặt suốt bao nhiêu năm nay rồi không, chẳng hạn như những mảng tường chất đầy ngập hồi ức?!
Một chiếc xe hơi đen chạy chậm dần rồi đậu hẳn trước khu chung cư, cánh cửa kính từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt chàng trai với nụ cười thật hiền, nhìn cô. Quỳnh Anh mỉm cười. Bất ngờ và ngạc nhiên, nhưng rồi không kịp nghĩ ngợi, Quỳnh Anh gấp gáp xuống cầu thang đến trước mặt Tuấn Anh - chàng trai mà cô tin đó là ngã rẽ của cuộc đời mình. Những tia nắng ấm áp đầu tiên của ngày mới xuyên qua kẽ lá, vương đậu trên đôi má ửng hồng của cô gái trong chiếc váy xanh dịu dàng.
Chiếc xe lao đi. Trên mặt đường chỉ còn lại vũng nước mưa đêm qua, rồi nắng sẽ lên, hong khô những niềm đau.
Viết cho một chuyện tình đã cũ nhưng vẫn neo đậu trong trái tim.
Bài viết này thuộc quyền sở hữu của tác giả Ngọc Tỷ, thể hiện góc nhìn riêng của tác giả và được MLOG độc quyền đăng tải. Những trang web khác muốn đăng lại nội dung này vui lòng liên hệ BQL MLOG qua email: [email protected]. Xin chân thành cảm ơn! |
