Đã bao giờ bạn nghĩ đến cái chết

13:00 07/07/2014

Gió đông thổi, từng cơn buốt lạnh hất tung đám lá khô mục rữa, cảnh vật chìm trong hiu quạnh, bóng tối như muốn níu bước chân vội vã. Hai người con trai, hai con đường, một mục đích, một người con gái. Tìm...

Các bạn có thể theo dõi các chương trước tại đây

Chương cuối: Chọn lựa

“... Bác không biết, nó bảo ra ngoài một lát mà đến tận bây giờ vẫn chưa về, bác lo quá, con gái con lứa nửa đêm...”

Chỉ cần nghe có thế cả Thành và Vinh đều bật dậy, lao đi giữa màn đêm để tìm Nhung, mỗi người một ngả, lần trong kí ức những nơi Nhung có thể đến.

  - Đi đâu rồi không biết nữa.

Vinh dừng lại để nghỉ, cố giữ đầu óc không bấn loạn, cái cô bạn này, không dưng nửa đêm còn chạy ra ngoài đường làm cái gì, có biết là nguy hiểm lắm không. Lau những giọt mồ hôi lạnh buốt, cậu lại tiếp tục cuộc tìm kiếm. Có thể ở đâu được nhỉ? Giờ này chắc chẳng còn cửa hàng nào mở, ở những nơi công cộng thì...công viên tìm rồi, không có, ven bờ hồ cũng vậy, quảng trường cũng không, có khi nào lại đi lang thang ngoài đường. Loạn cả đầu, nghĩ cái gì mà lại làm vậy, trời thì lạnh thế này, có mặc áo ấm không nữa, sao cứ làm người khác phải lo đến thế.

  - Nhung ơi là Nhung, ở đâu thì làm ơn ra đi.

Bất giác ngẩng đầu Vinh mới nhận ra mình đang đi trên con đường đầy lá rụng, lấp hết lối nhỏ, lác đác những cột đèn cúi đầu chiếu ánh sáng ảm đảm xuống chiếc ghế đá phủ đầy sắc vàng. Đút tay vào túi quần, Vinh khẽ thở dài... vì quá lo lắng cho Nhung, không biết giờ này ra sao rồi, có lạnh lắm không. Đang mải ưu tư thì chợt nghe có tiếng ở phía trước, hai người...

  - Em... em thật không ngờ... sao Thư có thể làm vậy... dù gì em và nó cũng... cũng là bạn thân...

Từng tiếng nấc cụt chen ngang vào câu nói đầy đau đớn của Nhung, giọt nước mắt chảy qua khoé môi run run, rơi xuống đôi bàn tay nhỏ dài đang cố nắm lấy nhau thật chặt. Thành ngồi bên, im lặng                                                      

  - Phải làm sao? Em biết tin vào ai đây hả anh? Em sợ lắm... Thư... chỗ dựa lớn nhất... lúc nào cũng có nhau... sao lỡ... em... em...

Nhung úp mặt vào hai bàn tay, không thôi lắc đầu vì sự thật đắng cay này. Vẫn luôn tin tưởng nhau cơ mà, có bao giờ giấu nhau điều gì, dù vui hay buồn cả hai đều... Thư luôn là người quan trọng trong Nhung, từ hồi nhỏ xíu đến giờ... vẫn chỉ Thư mới xuyên qua được cái vỏ bọc mạnh mẽ để đến bên an ủi trái tim yếu ớt của Nhung, và... Nhung cũng đã dành thật nhiều yêu thương đến Thư, vậy sao...

  - Em không chịu nổi nữa rồi... mệt mỏi lắm...

Nước mắt vẫn không ngừng rơi, mặc Nhung đã cố nén lại. Anh nhẹ nhàng gỡ bàn tay ướt đẫm của Nhung, gạt đi hàng lệ rồi ôm vào lòng.

  - Còn anh. Vẫn còn anh để em tin, cứ dựa vào anh, anh sẽ mãi ở đây, sẽ mãi bên em. Đừng khóc nữa, Nhung...

Vinh khẽ nhắm mắt bước quay về, trái tim vỡ nát thành ngàn mảnh vụn. Từ giờ phút này, cậu biết mình phải làm sao... Nhưng, đau... đau lắm...

*

Bước thẫn thờ trên con phố đông người, Nhung mải miết với những suy nghĩ chắp vá... về chuyện đã qua, chuyện đang xảy ra và chuyện rồi sẽ đến với nó, anh, Vinh và cả Thư nữa. Nhiều khi nghĩ thấy thật kì lạ, duyên nợ là cái gì mà có thể dẫn dắt 4 con đường giao nhau tại một chữ “Yêu”, để rồi... biết bao đau khổ như tai nạn tất yếu phải đến. Mỗi con đường trong ngã tư này đều có cột đèn giao thông, chỉ có điều... cột nào sẽ phải phát đèn đỏ đầu tiên thôi, còn bây giờ tất cả đều đang ở...

  - Đèn xanh! Cẩn thận, đừng sang đường chứ!

Nhung giật mình, nhìn những chiếc xe vừa được giải thoát phóng đi nhanh nhất có thể mong sao qua được cái ngã tư ngột ngạt này. Nó khẽ thở dài, tẹo nữa thì bị cán rồi.

  - Không sao chứ hả? Đi đường coi chừng một chút, đừng có ngẩn ngẩn ngơ ngơ vậy...

  - A, không sao, cảm ơn.

Cô bạn kia nhìn Nhung nghiêng đầu cười, gương mặt này nó thấy ở đâu rồi thì phải, cả cái cách ăn mặc phá cách ngồ ngộ này nữa.

  - Đến lượt tụi mình rồi kìa. Tôi đi trước.

Nhoẻn cười rồi cô ấy bước đi luôn, Nhung nhăn trán đi theo, rõ ràng thấy rất quen. Sang đến bên kia đường nó bất giác dõi theo bóng cô bạn, thấy dừng ở rạp chiếu phim cách đây một quãng, chắc là vào đó. Nhún vai rồi Nhung bỏ đi, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến nó, mà cô bạn... hình như tên Huyền, Huyền “Hĩm” A6, ừ, chắc vậy.

  - Nhà có hàng rào bằng gỗ à? Xem nào... có phải kia không nhỉ? A.

Vừa thấy bóng Thành, Nhung đã vẫy tay rối rít, vội vàng chạy lại. Anh đút tay vào túi quần, nở nụ cười thay cho lời chào.

  - Có khó tìm lắm không? Anh xin lỗi, không thể đi đón em được, còn bận thu nhà.

  - Cũng không khó lắm, mà dù sao đã tới rồi mà, cứ để em đứng ngoài này à.

Anh cười, dẫn nó xuyên qua lối nhỏ đi vào nhà, chỗ nào cũng màu xanh, không cây thì cỏ, green thật, ấn tượng nhất là những bức tường có đính rất nhiều những viên sỏi dị hình, trông ngồ ngộ hay hay.

  - Nhà mới này rộng quá nhỉ, chắc phải gấp hai, ba lần cái nhà ở chung cư trước của anh.

Nó đưa tay khẽ chạm vào dòng nước phun ra từ bông quỳnh thuỷ tinh đặt cạnh cửa nhà, cảm giác được cái buốt lạnh của mùa đông. Anh vừa bước qua ngưỡng cửa chợt quay lại, mỉm cười.

  - Ừ, đây vốn là nhà hồi nhỏ anh ở. Lớn lên bị bắt phải tự lập nên phải dọn qua khu crung cư ấy.

  - Nhà anh ai cũng bị bắt vậy à?

  - Đến 16 tuổi là phải chuẩn bị rồi. Là bố anh, ông muốn bọn anh không dựa dẫm vào tiền bạc

  Nhung đặt một ngón tay vẫn còn đọng nước lên môi, ngước mắt nhìn anh rồi bước vào nhà. Cảm giác đầu tiên là dễ chịu và thoải mái, như anh. Nội thất không quá cầu kì nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng, phông màu chủ yếu là xám...ừ, anh thích màu xám, vì anh bảo nó cho anh cảm giác ấm áp. Anh dẫn Nhung đến bộ salon bọc lông thú, bảo nó ngồi xuống, đợi anh đi lấy một cốc sôcôla nóng. Một lúc sau anh quay lại, kèm theo món đồ uống nghi ngút khói.

  - Em uống luôn đi, nãy giờ đi bộ chắc lạnh lắm rồi hả?

  - Ừm, à mà Vinh đâu anh?

  - Nó bảo lát đến, nhưng có vẻ không muốn.

  Anh nói rồi lại cười, chắc anh cũng chẳng muốn, và Nhung lại càng không muốn, cuộc gặp mặt này thật sự khó khăn với cả ba người. Nó nguấy nguấy cốc sôcôla làm nổi lên mấy hạt đậu phộng, uống một ngụm, cảm giác được hơi ấm, chút ngọt, chút đắng...chút khó chịu. Anh ngồi đối diện, nhìn về phía cửa.

  - Anh và Vinh tuy nói là anh em ruột, nhưng đến tận khi mười tuổi mới biết mặt nhau, lạ lắm phải không?

  Nhung tròn mắt nhìn, đúng là lần đầu tiên nghe chuyện như thế.

  - Bố anh là chủ tịch một tập đoàn lớn, vì sự nghiệp sau này mà ông rất nghiêm khắc. Ngay khi mới sinh anh đã được đưa đến đây ở, còn Vinh lại bị đưa đến nơi khác, sống trong hai hoàn cảnh tuy giàu sang nhưng khác nhau hoàn toàn, và không hề biết đến sự tồn tại của nhau...

  - Vì sao? Đâu nhất thiết phải làm vậy?

  - Bố anh muốn mỗi đứa có thể phát huy hết khả năng của riêng mình, không bị ảnh hưởng bởi đứa còn lại, và bây giờ thì ông toại nguyện rồi.

  Anh quay lại phía Nhung, cười chua xót. Có lẽ đó là lí do đôi khi Nhung thấy một nỗi buồn nào đó phảng phất trên gương mặt của cả anh và Vinh.

  - Nhưng, cũng may là khi gặp nhau anh và Vinh hợp tính nên không xảy ra tranh chấp gì. Trễ 10 năm nhưng cũng chẳng sao phải không?

  Nhung nhìn thẳng vào anh, dù đôi môi anh cười nhưng ánh mắt kia...

  “Kitttttttttttt”

iếng phanh xe làm cả hai giật mình và ngay lập tức nhìn về phía gây ra tiếng động, người bất ngờ nhất có lẽ là Nhung. Vinh tháo mũ bảo hiểm, úp lên chiếc gương chiếu hậu, mỉm cười lạnh lùng rồi lên tiếng chào:

  - Đến sớm quá nhỉ? Xin lỗi vì phá vỡ cuộc hàn huyên.

Nếu không nhìn vào dáng đi ấy chắc Nhung không nhận ra một Vinh đã từng quen. Khoác lên mình bộ đồ đậm chất ăn chơi, mái tóc được vuốt keo đầy khiêu khích, đi chiếc xe máy sặc mùi tiền... Vinh đã đổi khác. Nhưng cái khiến Nhung thấy xa lạ chính là ánh mắt và nụ cười của Vinh, quá sắc lạnh... đến đáng sợ. Vinh đang cố tỏ vẻ hay đơn giản chỉ là trở lại đúng với vị trí của một thiếu chủ ngỗ nghịch? Là giả vờ hay đó mới là bản chất thực? Không ai biết, chỉ biết giữa ngã tư đường tình có kẻ đã chuyển màu cho cột đèn giao thông của mình.

  - Có việc gì nói luôn đi, tôi có việc bận.

Ngồi phịch xuống ghế, Vinh vào luôn việc chính. Thành nheo mắt nhìn, lặng im một lúc rồi nói:

  - Chuyện giữa ba chúng ta. Anh thích Nhung, em thích Nhung...

Anh dừng lại, nhìn biểu hiện của Vinh, còn Vinh thì ngoảnh mặt về nơi khác.

  -... và Nhung phải lựa chọn.

Đến rồi, đến lúc quyết định rồi. Nhưng... Nhung vẫn không thể chọn lựa. Anh nhìn nó chờ đợi, nó nhìn Vinh khó khăn, Vinh ngoảnh đi...

  - Em biết, lỗi là do em, em phải chọn... nhưng...

Không thể nói được nữa, vì biết nói gì cho cả ba không đau...Tất cả lặng im, không gian trùng xuống đến khó chịu. Bất chợt anh lên tiếng:

  - “Lời trái tim”, còn một tháng, một tháng để anh và Vinh cạnh tranh công bằng. Thể hiện tất cả tình cảm của mình. Và, đến chung kết Nhung sẽ phải đưa ra quyết định.

Là nói hai người con trai kia sẽ vì Nhung mà tham gia cuộc thi, không phải để giành lấy giải thưởng mà để giành lấy tình cảm của Nhung. Cách này... có thể không phải là tốt nhất, nhưng dù sao cũng giúp Nhung kéo dài thêm thời gian. Không lưỡng lự lâu, nó gật đầu liền. Còn Vinh...

Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, của Vinh.

  - Ừ, chờ thêm lát đi, mình ra ngay bây giờ. Yên tâm là trước giờ phim chiếu. Thế nhé! Bye!

Quay sang Nhung và Thành, Vinh nói vội vã rồi bỏ đi:

  - Tuỳ vậy. Tham gia cuộc thi gì đó cũng được. Thôi tôi đi trước. Hẹn gặp lại!

Tiếng xe máy đã nhỏ dần rồi mất hút mà Nhung còn ngẩn ngơ ngóng theo, việc đi xem phim với ai đó còn quan trọng hơn cả cuộc gặp mặt này sao.

  - Nó diện vậy hoá ra đi xem phim.

Câu nói của Thành không thể kéo ánh mắt Nhung về phía anh, cảm giác bất an bỗng nổi lên, nhưng chỉ thoáng chốc thôi, vì anh tin... 3 năm vẫn hơn 3 tháng. Xin lỗi đứa em của anh, anh đã và sẽ nhường cho Vinh bất kể thứ gì, nhưng lần này thì không thể, tình yêu là ích kỉ, và chỉ ích kỉ mới có được tình yêu. Anh xin lỗi, anh không thể mất Nhung thêm một lần nữa, xin lỗi... đứa em yêu quí của anh.

Từ chối yêu cầu đưa về của anh, Nhung thẫn thờ đi bộ trên con đường quấn đầy gió lạnh. Cảm giác lo sợ, sợ một thứ gì đó vuột mất vòng tay. Tại sao Vinh lại thay đổi nhanh đến vậy, nó còn ngỡ cậu ấy vẫn giận chuyện nó đi chơi với anh Thành chiều hôm nọ, nhưng không phải, nó tự đề cao mình quá rồi. Nhưng... vậy nghĩa là sao, đi xem phim với một người khác... còn bỏ dở cuộc nói chuyện... Đúng là Vinh còn nhiều mối quan hệ, ngoài Nhung, ngoài Thành, nhưng quan trọng hơn cả Nhung cả Thành thì là ai. Nó lại tự đề cao mình quá rồi à, dù sao thì bây giờ với Vinh nó cũng đã chính thức là gì đâu. Mặc dù biết thế mà con tim cứ quặn lên cảm giác khó chịu... Gió đông thổi về lạnh quá! Kéo cao cổ áo Nhung bước nhanh hơn về nhà.

Ừ, nhanh hơn như thế có lẽ tốt hơn cho Nhung nhiều, vì chỉ cần chậm vài giây thôi nỗi lo sợ của nó sẽ hiện hữu ngay trước mắt. Nụ cười hiền hiền, ngây ngây của Vinh chỉ nở ra khi cậu nắm tay Huyền bước vào rạp chiếu phim. Cái “người nào đó” mà Nhung không ngừng thắc mắc chính là Huyền “Hĩm”, cô bạn gái xinh xinh cá tính nhất khối ấy, cái người mà Vinh đặt trong tim một vị trí còn trên cả Nhung cả Thành. Họ vào rạp để xem bộ phim tình cảm đang rất ăn khách hiện nay, hình như có tên là “Love game”. Trò chơi, tình yêu này chỉ là một trò chơi, và kẻ bại trận đã xuất hiện rồi, Nhung... hay chính Vinh nhỉ? Dù sao... nó cũng đã thật trớ trêu với cả bốn người, à không, là năm, nhân vật thứ năm cũng xuất hiện rồi mà.

*

  - Em không quan tâm chuyện đó. Chỉ cần có anh là được.

  - Đừng như vậy nữa Thư. Anh đã bảo rồi, không thể, dù em có cố gắng cũng không thể.

  Thư mỉm cười, ngồi xuống chiếc ghế đá lạnh ngắt.

  - Chẳng có gì là không thể. Như việc Nhung thích Vinh cũng vậy, anh từng nghĩ chuyện đó có thể chưa, thế mà nó xảy ra rồi đấy.

  - Việc đó... chỉ là... Mà đủ rồi, đừng tìm anh nữa. Những việc em đã làm tổn thương Nhung anh có thể tha thứ, nhưng còn em và anh thì luôn không thể, trong anh Nhung là tất cả.

Thành toan quay lưng bỏ đi nhưng một câu nói của Thư khiến anh dừng lại.

  - Với anh thì nó là tất cả, nhưng với nó anh có là tất cả đâu. Trong nó anh giờ chỉ là quá khứ, còn Vinh mới là hiện tại, mới là tương lai. Sao anh không nghĩ đến tình cảm của em dành cho anh. Đừng chỉ biết có Nhung, Nhung và Nhung. Em sẽ không buông tha anh đâu. Cuộc thi lần này em cũng tham gia, để anh biết em thích anh đến nhường nào.

Không quay đầu, Thành bước tiếp. Nói cái gì mà với Nhung anh không là tất cả, chỉ là quá khứ. Ừ, có thể Nhung thích Vinh, nhưng đó chỉ là rung động thoáng qua, và vì thế Nhung sẽ nhanh chóng quên Vinh thôi, sẽ lại như ngày xưa, hai đứa lại bên nhau. Nói gì đi nữa thì anh vẫn luôn tin vào tình yêu của mình, mãi mãi...

*

Mùa đông năm nay thật lạnh. Không còn ai nhắc nhở Nhung quàng thêm khăn mỗi khi ra ngoài, không còn ai để Nhung chia cho một nửa cốc cacao nóng, cũng chẳng có ai thức suốt đêm an ủi nó qua điện thoại, và đã không còn ai cần đến khuôn mặt hề của nó mỗi khi gặp chuyện buồn... mất Thư... nó cảm tưởng như mất một góc trái tim. Có thật tình yêu luôn khiến người ta hạnh phúc? Nếu vậy thì không thể trách người ta lao đầu vào yêu, mải miết tìm kiếm rồi nắm giữ, đến nỗi bất chấp những vết thương tự gây ra cho mình và người khác. Thư cũng thế, Nhung không thể trách. Nhưng thật ra làm vậy là đang tự đẩy mình xa vòng hạnh phúc, căn bản cái hạnh phúc mà họ nghĩ và mong muốn là thứ hạnh phúc ích kỉ, hạnh phúc chỉ biết đến mình mà thôi. Hạnh phúc thật sự là khi được nhìn thấy những người mà mình yêu quí hạnh phúc. Có mấy ai hiểu được điều ấy? Chắc là không nhiều, vì thế lại càng khó mà trách Thư. Đơn giản con người là loài động vật vị kỉ, luôn nghĩ tới mình trước khi nghĩ tới người khác, chỉ là ở mức độ nào thôi và nó có được biểu hiện ra ngoài hay không. Ai dám nói tôi luôn nghĩ tới người khác mà chưa từng nghĩ cho bản thân, mà khi nói ra điều ấy thì chính họ cũng đang nghĩ tới danh tiếng của mình đấy thôi. Thế nên càng không thể trách Thư và những gì Thư đã làm. Vậy thì ai có lỗi trong tất cả? Là anh bỗng nhiên biến mất, là Vinh đã đến sau hay chính là Nhung đã có cả hai bóng hình trong tim? Có lẽ là nó, vì nó nên mọi thứ mới trở thành thế này. Từ đầu đến cuối chính vì nó đã ỷ lại quá nhiều vào người khác, biết nhận vào nhiều hơn là cho đi. Bây giờ có muộn quá không khi nó muốn làm gì đó cho anh, cho Vinh và cho Thư? Đã muộn rồi... nhưng không hẳn là kết thúc, chỉ cần nó cố gắng thì sẽ được ghi nhận. Vậy nó cũng sẽ tham gia cuộc thi “Lời trái tim”, để gửi những gì thân thương nhất cho người nó yêu quí, để nó không phải hối hận khi vuột mất bất cứ thứ gì.

Vậy là mỗi người một mục đích, cả bốn đã tham dự cuộc thi “Lời trái tim” này. Liệu ai sẽ là người thắng cuộc và phần thưởng cho họ là gì? Đâu thể nói trước, chỉ biết hai chữ “trớ trêu” cứ đeo bám họ không ngừng mà thôi. Vậy chờ noel này đi.

*

Với con số gần bốn nghìn thí sinh tham gia thì cơ hội để lọt vào một trăm người qua vòng loại là cực kì khó khăn. Mới nghe qua thì tưởng lấy được cặp đôi M147 dễ dàng nhưng nghĩ vậy là đã đánh giá thấp tập đoàn TKM rồi. Chiêu câu khách “ai tham dự cũng có quà, bất kể có được giải hay không” đã làm sôi sục trong giới học sinh, sinh viên cả trong và ngoài nước. Điều này cố nhiên đã giới thiệu sản phẩm của họ rộng khắp, thị trường mở rộng ắt số lãi phải tăng theo tỉ lệ thuận. Để moi được chút quà tặng cỏn con của tập đoàn này không phải dễ, ngoài việc khống chế số người lọt vào vòng trong thì món đồ tự chọn của những người trượt cũng chẳng phải dễ xơi. Quả thật là rất cao tay, xứng đáng là đàn anh trong giới kinh doanh.

Sau một tuần gửi bài dự thi Nhung đã phải thót tim chờ đến khi thông báo kết quả, thật là may mắn, cuối cùng nó cũng đã lọt vào trong. Mà không chỉ riêng nó, cả ba người còn lại đều qua vòng này. Nhưng... càng ngày nó càng cảm nhận rõ hơn những thay đổi... 

  - Đây, cái này của em. – Thành chìa chiếc điện thoại trước mặt Nhung, cười. – Em đổi điện thoại lấy máy nghe nhạc rồi đúng không hả?

Nhung cười, dịch sang một bên nhường chỗ cho anh. Đúng, nó đổi phần thưởng rồi, thì nói mơ ước một chiếc NS mà, với vả lại cũng có biết tặng một chiếc cho ai đâu.

  - Ừm, nhưng em có gọi cho ai đâu mà cần nó.

  - Không gọi thì nhận. Anh muốn biết em đang ở đâu, làm gì, chứ cứ như tối hôm nọ phải chạy khắp nơi tìm em.

  - Em đã xin lỗi rồi còn gì, anh nhỏ mọn thật. – Nó nói nhưng rồi cũng nhận lấy chiếc điện thoại hình bán nguyệt màu hồng phớt, ngắm nghía những nút ấn trong suốt và màn hình cong cong.

  - Em có biết sao nó lại có hình dạng đặc biệt vậy không? Chiếc của em, chiếc của anh...

Thành lấy ra chiếc điện thoại hình chữ nhật bị khuyết mất nửa hình tròn của mình rồi cầm lấy chiếc của Nhung trám vào lỗ hổng. Màu hồng nhẹ hoà cùng màu xanh da trời, hai nửa trái tim được lồng vào làm một, những áng mây cắt nửa ghép lại với nhau, tất cả tạo nên...

  - ...anh là bầu trời, em là vầng thái dương dịu nhẹ, em là duy nhất trong anh, còn anh sẽ ôm ấp bảo vệ em...

Thành giơ cặp đôi điện thoại lên cao, cố tình đặt nó che lấp bầu trời đông xám xịt trên kia, trông anh hình như rất hạnh phúc, còn Nhung... nó bỗng cảm giác tội lỗi...

  - Ý nghĩa thế thảo nào nó bán chạy anh nhỉ. – Nhung cố tình lảng qua chuyện khác.

  - Ừ, là sản phẩm mang ý tưởng đầu tiên của anh mà.

  - Là đầu tiên hả? Vậy chắc nhận được nhiều lời khen lắm nhỉ?

  - Chắc rồi, đại thiếu gia TKM mà.

  - Ha... ha... anh cũng biết tự kiêu cơ đấy.

Nhung cười, cười thật tươi... dù giả tạo, vì không biết nên vui hay nên buồn với thay đổi của anh. Anh nói nhiều hơn, cười nhiều hơn, ân cần cũng nhiều hơn cả mức nhiều của trước kia, nếu là người khác hẳn sẽ rất hạnh phúc, còn nó... nó thấy mình đã sai thật nhiều... Nhưng rồi nụ cười đầy gian dối ấy cũng chợt vụt tắt khi bóng Vinh đi ngang. Không nhăn nhở trêu chọc nó, không tung cho nó thứ gì, đến một lời chào cũng không nói, Vinh chỉ bỏ lại duy nhất một cái nhìn lạnh lùng. Ánh mắt ấy xoáy sâu vào trái tim như cố gắng làm rạn nứt những mẩu còn sót lại cuối cùng. Dù không dám thừa nhận, nhưng sâu tận đáy lòng nó biết... nó đang dần mất Vinh.

  “Ừ đấy, em thích anh đấy thì sao nào...”

Tiếng chuông điện thoại của anh làm nó giật mình. Chỉ thoáng nhìn qua rồi anh liền tắt máy, không trả lời lại.

  - Ai mà anh không bắt?

  - Ừm... Là Thư. Anh có nói Thư đừng gọi nữa, nhưng không nghe...

Anh thở dài, đưa trả nó chiếc điện thoại hình bán nguyệt. Nó nhận lấy, khẽ đưa mắt về phía góc sân trường... nó thấy Thư, đang nhìn anh và nó, nhếch mép. Giờ, à không, từ lâu rồi, với Thư nó đã trở thành kẻ thù số một khi cướp đi trái tim anh. Lạ nhỉ, hình như ai cũng thay đổi, và ai cũng làm cho Nhung thấy đau, có đúng ông trời đang trừng phạt nó... vậy thì cứ phạt đi, phạt đến khi nào nó tàn tã thì hãy đưa những người nó yêu quí trở lại như xưa, có được không?

*

Tuần thứ hai trôi qua, ba mươi người tiếp theo bị loại... tuần thứ ba, ba mươi người nữa.... uần cuối cùng cho vòng bán kết... loại thêm ba mươi người...

  - Vậy là sau một tháng sôi động, với 4 vòng thi khó khăn, cuộc thi của chúng ta đã chọn ra mười người xuất sắc nhất có mặt trong đêm 25 – 12. Mỗi vòng thi là mỗi một đề tài, và lần này, đề tài của chúng ta là gì... cùng chờ đón... Nào....

Ba chiếc màn hình đèn LED to đoành gắn trên khán đài đồng loạt chuyển sang màu tím rồi dần thu nhỏ lại hiện lên mỗi bảng một chữ cái xếp thành: Đ – A – U. Đám đông đứng dười ồ lên sững sờ, chưa ai nghĩ tới chủ đề này... 

  - Sao lại là ĐAU, cuộc thi này là thể hiện tình cảm với người mình yêu cơ mà.

  - Ờ, nói ĐAU thì yêu cái nỗi gì. Nhầm lẫn hả?

  - Giải thích cái coi, mấy người ra đề kiểu gì mà chẳng dính tới cuộc thi hết trơn vậy?

  Người dẫn chương trình cứ bỏ mặc đám đông hỗn loạn như thế một lúc, mấy phút sau mới bình thản giải thích.

  - Không chỉ quí vị mà đến chính tôi cũng rất bất ngờ với đề tài của vòng chung kết lần này. Nếu như ba vòng thi trước là NHỚ - THÍCH – YÊU thì giờ là ĐAU, thoáng nghĩ ai cũng thấy nó không khớp, nhưng hãy ngẫm lại thử xem. Nỗi nhớ là điểm khởi đầu của tình cảm, thích là cung bậc cao hơn để tiến tới yêu, và... đau là kết thúc, có yêu mới có đau mà chỉ khi đau mới thật sự yêu hết lòng. Mười thí sinh lần này ai thể hiện nỗi đau của mình khi yêu khiến người xem phải bật khóc chính là người thắng cuộc. Còn năm ngày nữa để tất cả hoàn thành bài thi của mình, hạn nộp bài cuối cùng là đúng 12h trưa ngày 25. Địa điểm tổ chức đêm chung kết sẽ là sân vận động tỉnh, vé phát miễn phí trong hai ngày 23, 24, chỉ hai ngày đó thôi ạ. Ngoài phần dự thi của mười thí sinh chúng tôi còn có chương trình ca nhạc đan xen với tên tuổi các ca sĩ teen được yêu thích hiện này như: Khổng Tú Quỳnh, Wanbi Tuấn Anh, Đông Nhi, Akira Phan, Phạm Quỳnh Anh... và rất rất nhiều nhóm nhảy nổi tiếng khác. Hãy đến xem, đúng 19h tối noel...

Với lời giải thích đầy thoả đáng này đám đông hỗn loạn bỗng trở nên hứng khởi, bắt đầu xì xào bàn tán về các thí sinh cùng bài thi của họ, tất nhiên là cả phần thưởng hấp dẫn đêm chung kết nữa. Còn bốn nhân vật chính, họ không cười, không khóc, không bất ngờ, chỉ quay đi và tự nhủ phải cố gắng hết sức vì lí do của riêng họ. “ĐAU” à, chủ đề này hình như thích hợp với bốn người bọn họ bây giờ lắm, vậy để xem ai làm ta bật khóc.

.................

Lang thang trong những con ngõ nhỏ vắng người, Nhung vu vơ nghĩ về cuộc thi rồi tự mỉm cười một mình, cái cảm giác được trao đi những yêu thương cũng thật thú vị. Vòng thứ hai nó dùng một bài cảm nhận để nói về nỗi nhớ những người đã cho nó cảm giác êm đềm khi ở bên, vòng thứ ba nó dùng một truyện ngắn, còn vòng thứ tư là một đoạn phim nhỏ từ hồi còn bé xíu đến bây giờ với tình yêu của bố, của mẹ, của bạn bè và tình yêu đáp lại của nó. Trong tất cả ấy có anh, có Vinh, có Thư... với những kí ức đẹp. Điều tuyệt vời nhất là trong năm ngày sắp tới này phương tiện truyền thông sẽ phát liên tiếp các bài thi của 10 thí sinh lọt vào vòng chung kết cho mọi người cùng cảm nhận những yêu thương họ gửi trong đó. Không biết bố mẹ và bạn bè nó sẽ thế nào khi xem bài của nó nhỉ? Thấy hồi hộp mà lo lo sao ấy. Còn ba người kia, không biết họ làm về cái gì nữa, chắc chắn sẽ rất hay. Nhưng, vấn đề trước mắt bây giờ là đêm chung kết, chủ đề lần này quả thật chưa từng nghĩ tới, nó vốn muốn gửi tình cảm của mình đến mọi người... cho dù muộn màng, còn đằng này... Năm ngày, có lẽ không đủ rồi, phải làm cái gì bây giờ, “đau”, “đau” à, “đau”...

Con ngõ nhỏ dài xa hút, Nhung cứ mải miết với những suy nghĩ về bài dự thi cuối cùng mà không hề biết chỉ vài tiếng đồng hồ nữa thôi chính nó sẽ phải nếm thử thế nào là cảm giác “đau”, đau để rồi mới hay con tim mình muốn gì. Cái giá ấy có đắt quá không Nhung nhỉ?....

*

Nhiều quá rồi, đôi hàng mi không còn đong đủ những giọt nước nặng trĩu nữa, cứ rơi... rơi mà chính Nhung cũng không hay mình đang khóc... nó... nó...

  - Mới đầu tao lại cứ tưởng là con nào, hoá ra là con Huyền Hĩm?

  - Ừ, công nhận trong đoạn phim ấy mày với thằng Vinh trông đẹp đôi lắm Huyền ạ, kết thúc còn làm một câu “Cô gái ấy đã đến trong tôi như thế thì làm sao tôi quên?” hay miễn chê, bảo sao nó không lọt vào chung kết.

  - Khiếp, cả ba vòng thi nó đều làm về mày, yêu nhau sâu đậm thế mà sao không hé với bạn bè nửa câu, cái còn ranh này. Phạt, phải phạt nó.

  Đến lúc này Huyền mới lên tiếng, giọng nói không nén nổi niềm hạnh phúc.

  - Cũng được ba năm rồi, nhưng bọn tao bí mật, chẳng nhẽ cái gì cũng phải ông ổng cho tụi bay biết hả... Với vả lại Vinh bảo cậu ấy còn phải làm việc gì đó, không tiện công khai.

  - Chắc là liên quan đến con bé Nhung nào đó hả? Hồi đầu năm chẳng rùm beng cái chuyện bức thư sướt mướt ấy còn gì, mà sau đó còn thấy hai đứa cặp kè suốt. Hỏi thật... mày không ghen à?

  - Không, Vinh có kể tao rồi, nói là vụ cá cược gì đó với bọn bạn.

  - Hế, vậy tao biết rồi, hẳn là cá xem thằng Vinh có tán đổ con bé ấy không chứ gì, bọn con trai hay chơi cái trò ấy lắm.

  - Tao không biết, và cũng chẳng quan tâm, chỉ cần Vinh đối với tao thế nào là được rồi.

  - Vậy thì rõ mười mươi là nó chỉ có mày thôi còn gì nữa, qua ba vòng thi mà có nhắc con nào tên Nhung đâu.

  “Không tin, vốn dĩ không muốn tin, tất cả đều là dối trá, nói đi... làm ơn nói đây chỉ là đùa đi... Không phải là một trò chơi, không có vụ cá cược nào cả, đều là thật lòng... nói đi, mấy người nói đi chứ... sao cứ cười... nói...”

Nhung muốn gào lên... nhưng không được, nước mắt rơi đẩy những lời ấy vào trong, tiếng nấc nghẹn không cho nó nói. Đêm hôm qua... khi ngồi lặng im trước màn hình tivi... nhìn Vinh... và một ai đó... Không muốn nhớ, nó thật sự không muốn nhớ lại, nhưng... hình ảnh ấy vẫn hiện hữu trong tâm trí, ghim sâu vào tim... Cùng nhau tìm cỏ bốn lá giữa cánh đồng bạt ngàn màu xanh, cùng nhau nô đùa với cơn mưa trắng xoá, cùng tay trong tay đi dọc hành lang đầy những gấu bông, cùng làm bánh....cùng đón sinh nhật trong ánh nến lung linh... cùng vui, cùng buồn, cùng khóc... lúc nào cũng bên nhau, lúc nào trên gương mặt Vinh cũng hạnh phúc... Giây phút ấy Nhung chết lặng, giờ thì nó hiểu vì sao Vinh thay đổi, trò chơi đã kết thúc, Vinh thắng, Nhung thua... Thật nực cười, từ đầu chỉ riêng nó ngộ nhận, riêng nó mà thôi...

*

  - Xin lỗi, có thể gặp cậu một lúc được không?

  - Hả? A... được chứ....

Trời lại thổi gió lạnh à, sao Nhung không cảm thấy...

  - Không sai, chúng tôi là một cặp, có liên quan gì đến cậu không?

  - Có, vì tôi là thứ đồ chơi vừa bị Vinh đá qua một bên.

Đôi mắt thâm quầng và vô hồn của Nhung nhìn thẳng vào mắt Huyền, nó đang làm theo những gì vô thức sai khiến, còn tâm hồn... có lẽ mất rồi... Gió vẫn thổi những cơn hanh khô và lạnh lẽo...

  - Vậy thì người cậu cần gặp là Vinh chứ không phải tôi. Trò chơi này tôi chỉ là vai phụ.

  - Nhưng là vai quyết định, phải không?

  Nhung vẫn không rời mắt.

.......

  - Game over rồi đấy hả?

  - Nhìn thấy những đoạn phim ấy chắc cô ta ngộ ra trò đùa này rồi Vinh nhỉ?

  - Cũng nên chấm dứt, dùng dằng nữa cái Huyền nó lại giận thì mất vui chứ hả, dù sao mày cũng thắng, trò này coi bộ vui ghê, Vinh!

Tấm lưng Vinh quay lại với Nhung, nhưng nó biết phía trước là một nụ cười thoả mãn.

  - Vậy chúng mày tính thua rồi thì đưa tao cái gì hả? Nói trước là tiền thì tao thừa, tình thì tao không thiếu.

Ừ thì đâu có thiếu, vẫn còn một mảnh tình thừa là Nhung đây. Ha, nực cười, nó là kẻ thừa, một kẻ thừa trong trái tim...

  - Mày cần cái gì thì nói luôn ra đi, ẫm à ẫm... a kìa, có khách.

Nhung nở nụ cười chào ba người bạn của Vinh, trong ánh mắt không hề ánh lên tia sáng của sự sống. Vinh vẫn không quay lại phía nó, lạnh lùng hỏi:

  - Có việc gì không? Nói nhanh đi!

  - Trò chơi này cậu thắng phải không? Có vui không?

Chẳng ai nói nổi điều gì, vì họ cảm giác được cái lạnh của mùa đông và cái lạnh của một cái xác không hồn trong gian phòng này.

  - Có. Vậy xong rồi hả? Đi được chứ?

  - Ừ, xong, đã hỏi cả hai vai diễn trong cuộc chơi, và ai cũng thừa nhận họ diễn xuất sắc.

  - Thì đi đi.

  - Ừ, đi. Còn cái này, là đạo cụ để diễn đúng không? Trả lại nó cho đạo diễn. Trò này từ đầu tới cuối đúng là rất hay.

Nhung thả chiếc vòng tết chỉ đỏ may mắn xuống bên cạnh Vinh, lặng lẽ quay bước, vì nó biết... có cố gắng cũng không thể nào nhìn thẳng vào mắt Vinh được nữa, đối với ánh mắt ấy, từ giờ trở đi nó là vô hình. Tại sao... gió rít lạnh buốt mà Nhung vẫn chẳng có cảm giác... Có lẽ... gió lạnh không phải dành cho nó, mà dành cho một ai khác...  
Giọt nước rơi từ cằm Vinh khẽ chạm vào chiếc vòng, đóng băng                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                      

*

Bóng tối cô đơn chiếm lĩnh toàn căn phòng lạnh giá, Nhung chìm trong một khoảng trống, nhìn về kí ức. Ba tháng đâu có dài, có đến 90 ngày không, có đủ 24 giờ một ngày không, có đúng 60 giây một phút không? Vậy mà sao tim nó đau thế này. Có phải là cảm giác chỉ có khi yêu không? Vậy thì nó yêu rồi, yêu Vinh thật rồi đấy, nhưng lại là một tình yêu đến muộn màng, bắt đầu khi tất cả đã kết thúc. Cái này có được gọi là trớ trêu không? Có chứ, trớ trêu vì nó đã không còn cảm giác với anh, người nó từng yêu thật yêu ba năm trước; trớ trêu vì nó lại đem lòng yêu một kẻ từ đầu đã lừa dối nó. Anh đã luôn yêu nó mà nó lại hững hờ với anh, còn người hững hờ với nó thì nó lại luôn yêu, cái đó không nực cười sao... Giờ thì nó biết rồi, nó biết cảm giác đau là như thế nào rồi, cái giá nó phải trả không đắt chút nào hết, là sự trừng phạt ông trời dành riêng cho nó mà. Đúng là rất đau đớn...

Ánh trăng mờ chiếu xuyên qua ô cửa kính, trong đêm khuya thanh vắng chỉ còn tiếng bút như đang muốn khắc từng giọt nước mắt lên trang giấy, dù biết đã không còn gì nữa... nhưng Nhung vẫn muốn gửi một lời cuối đến người đã cho nó nếm thêm một lần nữa mùi vị của bỏ rơi. Là lời cuối... vì thế... hãy nghe nhé... Vinh.

*

Con phố đông người. Hôm nay là noel. Con phố lạnh lẽo. Hôm nay là kết thúc. Mọi người cười. Nhung khóc. Đâu đây hình như có tuyết rơi. Không, là tuyết vùng nhiệt đới, tuyết ở đây lạ lắm, nó không màu trắng mà trong suốt, nhưng cũng nhẹ nhàng và lạnh buốt như thế, người ta thường gọi là mưa bay. Mưa vấn vương đậu trên mái tóc, mưa ôm lấy Nhung trong vòng tay giá lạnh, vì mưa biết... Nhung cô đơn. Cầm những dòng viết mà tay nó tê cứng, bài dự thi này... sẽ là lần cuối... để nó trao đi những yêu thương đến một người...

Đèn xanh. Luồng xe phía dưới gấp gáp phóng qua.

Đứng trên vỉa hè chờ đợi, Nhung ôm chặt tập bài vào lòng, cố gắng nhìn về nơi nào không thấy nụ cười hạnh phúc. Còn 25s... 20s...10s...

  - Á....

Những tờ giấy nó cặm cụi viết suốt đêm qua giờ bay khắp con đường đông đúc xe qua lại, ai đó vừa giựt tập bài của nó rồi vứt tung ra đường. Nhìn những trang viết bị gió thổi, bị mưa vùi, bị bao chiếc xe vô tình đè ngang mà Nhung đau thắt, vội chạy ra lượm lại. Đó là yêu thương cuối cùng, là điều muộn màng nó muốn nói cho Vinh biết, vì thế bất cứ giá nào cũng không được làm tổn hại. Nhung cần phải bảo vệ, một tờ, hai tờ... bên này, bên kia, kia nữa... mặc dòng xe vẫn lướt ngang... mặc tất cả...

  “Kíttttttttt”

  - Có tai nạn hả?

  - Ừm, đường đèn xanh mà cố tình lao ra ngoài đường nhặt mấy cái giấy gì đó.

  - Có nặng lắm không?

  - Không biết, hình như chảy rất nhiều máu.

  Trước khi ngã xuống Nhung đã nhìn thấy Thư, đứng ngay chỗ nó vừa đứng, mỉm cười... Thật sự... với Thư... nó đáng ghét đến thế sao...

*

  - Là Vinh hả? Quay lại nhìn mình một lần cuối đi! Quay lại đi mà...

Mặc Nhung gọi, mặc Nhung gào, Vinh vẫn cứ bước đi... xa mãi mãi vào bóng tối. Chỉ còn mình nó ngồi đây, nhìn theo tấm lưng gầy đang dần biến mất. Tại sao? Tại sao không thể cho nó nhìn lại ánh mắt ấy lần cuối? Nó đã van xin đến vậy mà vẫn vô tình bước đi là sao? Chẳng lẽ lại ghét thứ đồ chơi bị vứt đi này đến thế? Nước mắt rơi... rơi cho nó được tắm trong nỗi đau. Là nó sai, nó biết nó không đúng mà, nhưng hãy nhìn nó đi, đừng vậy nữa...

  - Nhung, dậy đi con...

  Nó mở mắt, từng dòng nước làm nhoè đi hình ảnh mẹ.

  - Mấy giờ rồi mẹ?

  - 6 rưỡi tối rồi. Con hôn mê gần một ngày làm mẹ lo tưởng chết đấy, đi đứng kiểu gì mà bị ôtô cán trúng. Lần này may mà không đến nỗi nặng như lần trước.

  - Con xin lỗi, nhưng mà... con... con... tập bài dự thi...

Không được rồi, nó vẫn chưa nộp bài thi, làm sao đây...

  - Em cứ nghỉ đi, cuộc thi không quan trọng bằng sức khoẻ của em đâu.

Thành đứng ngay sau mẹ, nét mặt anh đầy lo lắng, như ba năm trước...

  - Không được, em nhất định phải tham gia vòng chung kết, nhất định...

Nhung vùng dậy, cố tháo những ống tiêm truyền nước ra khỏi tay. Phải đi, bất kể có sao nó cũng phải đi, để nói... Mặc mẹ đã hết lời can ngăn nó vẫn nhất quyết đòi đi.

  - Đừng cản nữa mà, cho con đi đi. Anh, cho em đi, em phải nói cho cậu ấy biết, van anh đấy, cho em đi...

Nhung rưng rưng ngước lên anh, nó biết mình thật vô tâm, cả anh và mẹ đã lo cho nó đến thế... nhưng, có biết là bây giờ tim nó đau gấp nghìn lần cơn đau thể xác này không, cho nó đi đi mà... Anh nhìn vào đôi mắt nó thật lâu, chắc anh cũng đoán ra tình cảm của nó dành cho Vinh, khẽ nhắm mắt đau đớn rồi anh nhường lối cho nó. Nhung vội vã chạy ra ngoài, vẫn mặc nguyên bộ quần áo bệnh nhân, trên người còn quấn đầy băng trắng. Nó cần phải nhanh hơn nữa, không là trễ mất...

Bay bay những giọt nước li ti trong trời đêm, từng cơn gió lạnh vẫn đùa giỡn qua con phố thưa thớt người. Bước từng bước khập khiễng, Nhung cố lê tới sân vận động tỉnh, không biết bây giờ đến đâu rồi, họ đã bắt đầu chưa. Gió thổi tạt những lọn tóc vào miệng, gió làm Nhung tê cứng, không còn biết đau là gì nữa, chỉ duy nhất mục đích... Kia rồi, cuối cùng cũng đã đến rồi. Nhưng, ôi không, họ đã đóng cửa.

  - Mở cửa cho cháu vào được không bác, cháu là thí sinh dự thi mà. Bác làm ơn đi.

  - Thí sinh? Mặc nguyên bộ đồ này... Mới từ bệnh viện tâm thần ra hả? Đi đi, ở đây không có ai rảnh chơi với cô đâu.

  - Không phải, cháu là Trần Thị Hồng Nhung, một trong mười người lọt vào chung kết mà. Mở cửa cho cháu vào đi.

  - Vớ vẩn bảo ra thì ra đi...

Ông bảo vệ này... không tin nó. Làm sao bây giờ, họ sắp bắt đầu rồi, bên trong kia đang vẳng ra lời giới thiệu của người dẫn chương trình.

  - Bác, mở ra đi, cháu cần vào, mở ra giùm cháu đi bác, làm ơn đi bác, cháu xin bác mà...

  - Tôi bảo cô...

Có người từ trong bước ra thì thầm gì đó vào tai ông bảo vệ, một lúc sau ông ta cũng chịu mở cửa cho nó vào. Trước khi cánh cửa khép lại còn nghe ông lẩm bẩm gì đó:

  - Có thật là giám đốc bảo cho cô ta vào không?

  “Giám đốc”, đó có phải là anh, chính anh gọi điện bảo họ cho nó vào, cám ơn, cám ơn và xin lỗi anh thật nhiều... Nó biết, nó đã làm anh bị tổn thương.

-...dù em biết anh vốn không thích em, nhưng như thế thì cũng đã sao, chỉ cần biết em thích anh thôi, vậy là được rồi. Và em tin, một ngày nào đó anh sẽ hiểu và sẽ yêu em.

Lời Thư vừa dứt tiếng vỗ tay đã nổi lên rần rần, bài viết của cô ta có vẻ được nhiều người thích. Nhung tiến sâu hơn vào trong, đi qua những hàng ghế khán giả. Người dẫn chương trình lên tiếp tục cuộc thi.

  - Thưa quí vị, bài dự thi của thí sinh mang số báo danh 706 đã đem lại cho chúng ta nhiều niềm xúc động, hãy bình chọn cho cô gái trẻ này với tình yêu chung thuỷ bằng cách soạn tin nhắn LTT dấu cách 706 và gửi tới 190010060. Nào chúng ta cùng thưởng thức tiếp bài thi của thí sinh mang số 473, một....

Anh chàng MC chợt ngừng lại, hình như có sự cố gì đó. Một lúc sau anh ta mới trở lại.

  - Rất tiếc phải thông báo rằng thí sinh 473 đã rút lui khỏi cuộc thi. Đây thực ra chính là giám đốc trẻ tuổi của tập đoàn TKM, anh chỉ gửi một vài dòng đến cô gái mà trong suốt bốn cuộc thi anh luôn hướng tới.

Khán giả phía dưới ồ lên kinh ngạc và bắt đầu bàn tán, họ không ngờ chính giám đốc cũng tham gia cuộc thi. Còn Nhung, nó biết... vì sao anh không tham gia nữa...

  - “Nhung à! Anh biết em đã lựa chọn rồi phải không? Cuộc thi này anh thua. Ừ, thua mà đau lắm Nhung. Ngay từ ngày trở về anh đã biết trái tim em không còn như trước, nhưng anh vẫn cứ cố chấp cho rằng em vẫn còn thích anh. Dù không muốn tin nhưng rồi bây giờ anh đành phải chấp nhận, rằng trong em anh chỉ là quá khứ, mà quá khứ là dĩ vãng. Anh đau nhưng không hề trách em, vì một năm trước anh đã ra đi vội vàng, nếu ngày đó anh cứ ở bên em mãi mãi thì bây giờ em đã không rời xa anh. Anh thật xin lỗi, cả em, cả Vinh, vì anh ích kỉ mà cả hai phải khổ đau. Dù sao anh cũng muốn nói là anh vẫn rất yêu em và luôn mong em trở về. Một ngày nào đó, khi em mỏi mệt cứ đến dựa vào vai anh. Em nhé!”

  - Không, không phải anh, là em, chính em đã sai, lỗi là do em, em xin lỗi.

Nước mắt chảy qua môi, Nhung đã khiến anh quá đau rồi, biết làm sao đây, làm gì để bù đắp những lỗi lầm mà nó đã gây ra cho anh.

  - Không biết cô gái đó có nghe thấy những lời này không, nhưng đánh mất một người như anh ấy thì hẳn cô đã đánh mất một người rất quan trọng. Dù sao cũng chúc cô hạnh phúc với mối tình mới. Còn bây giờ, chúng ta hãy đến với thí sinh 1000, con số rất tròn trịa phải không ạ. Nào, cùng cảm nhận những tình cảm qua series ảnh dưới đây.

Nhung biết chứ, biết những tấm ảnh ấy không hề là nó, nhưng vẫn cảm thấy thật đau. Vinh chụp Huyền, chỉ Huyền mà thôi, tấm ảnh nào cũng đong đầy nước mắt của cô ấy và luôn có một dòng chữ viết lời xin lỗi của Vinh bên dưới. “ĐAU”, với Vinh là khi nhìn Huyền khóc, đúng vậy, chẳng người nào lại không có cảm giác ấy khi nhìn người mình yêu rơi lệ. Nhưng mà Vinh ơi, còn nước mắt của Nhung thì sao, chẳng lẽ nước mắt ấy là vô nghĩa. Đối với Vinh nó không hề là gì sao? Một chút cũng không là gì sao? Nó cũng đã khóc, cũng đã đau thật nhiều cơ mà. Quả thật... vẫn chỉ nó là con ngốc hay lầm tưởng mà thôi. Dù thế nó cũng sẽ nói, rằng nó yêu Vinh, yêu thật nhiều, nó không muốn sau này phải hối hận mãi mãi.

  - Nước mắt thường đi cùng nỗi đau, ý nghĩa ấy thí sinh thứ 1000 này hẳn đã thấm thía rất nhiều. Cũng xin nói thêm, đây chính là nhị thiếu gia của TKM, từ đầu cuộc thi đến giờ chủ yếu là dùng hình ảnh, không nhiều lời nhưng tình cảm thì sâu đậm. Thật may mắn khi được làm bạn gái của cậu ấy.

Không ít người ở phía dưới rơi lệ, tuy không lời nhưng tập ảnh chứa đựng rất nhiều cảm xúc.

Hình như bây giờ mưa rơi dày hơn, cái lạnh của đêm giáng sinh càng khiến lòng người ta se lại. Để nghỉ giữa giờ, cô ca sĩ Bảo Thy bước lên sân khấu với ca khúc đang làm điên đảo V-pop hiện nay: “Ngày buồn nhất”.

...Nhung đứng như chết lặng nghe những giai điệu buồn da diết của bài hát. Từng câu từng chữ như đâm xuyên con tim....

...“Bởi chính em đây hiểu rằng, chỉ có riêng em ngộ nhận”, đau đớn thay hai chữ “ngộ nhận”, thật ra thì Vinh đâu có thích Nhung, là một trò đùa thôi mà.

...“Vì người bên em như làn mây trôi, một ngày gió đến sẽ cùng mây đi”, chính là cái cảm giác này khi bên nhau ba tháng đầy giả dối, mặc dù luôn cạnh bên nhưng lại không thể nắm giữ mãi mãi.

...Để rồi đến “phút cuối ngậm ngùi... chỉ có em yêu anh mà thôi”

Bài hát chấm dứt, cảm tưởng như vừa chấm dứt một nỗi đau dài dằng dặc. Bây giờ Nhung mới thấy toàn thân buốt nhói, vết thương trên người đang tấy lên và bắt đầu rỉ máu. Tất cả hoà vào nỗi đau tâm hồn như chỉ muốn đánh gục Nhung ngay lúc này. Nhưng nó phải cố, cố đến khi nói ra được...

 - Thưa quí vị, chúng tôi rất tiếc phải thông báo lại có thêm một thí sinh nữa không có mặt tại đây, đó là người mang số 1235, chúng tôi buộc phải loại...

  - Không, tôi... tôi có đến...

Đến rồi, cuối cùng thì cũng đến lượt nó, vậy là nói được rồi...

Nhung khập khiễng bước lên sân khấu trước con mắt đầy sửng sốt của những người đang chứng kiến. Chiếc áo bệnh ướt đầm nước mưa, loang lổ máu.

  - Tôi là số 1235, tôi có mặt rồi, cho tôi tham gia...

MC lặng đi một lúc, mãi sau mới ngập ngừng nói trước con mắt khẩn thiết của Nhung:

  - Bạn... có chắc là làm được... trên người...

Bên dưới bắt đầu nổi lên tiếng xì xào, ai cũng khuyên Nhung nên về nhà tĩnh dưỡng thì hơn, nhưng vẫn bằng ánh mắt ấy nó cố van xin:

  - Làm ơn... làm ơn giúp tôi đi... tôi phải nói cho cậu ấy... không kịp mất... làm ơn đi...

Nước mắt lại lăn dài trên hai gò má, nó sợ nếu không nhanh lên thì chẳng bao giờ nó nói ra được những gì sâu kín trong lòng cho Vinh biết. Thêm hai phút nữa, rồi cuối cùng MC cũng đưa ra quyết định.

  - Nếu đã vậy thì... Nào, chúng ta hãy cùng xem nỗi đau mà thí sinh 1235 mang đến cho chúng ta...

Nhung mỉm cười, khoé môi run run vì cảm kích, nó đón lấy chiếc micrô, quay lại.

  - Tôi muốn gửi đến người đã để lại một nỗi đau trong tôi bài nhạc ca khúc “Yêu anh trong giấc mơ” của ca sĩ Ngô Trác Linh.

Chiếc đàn piano được mang ra đặt giữa sân khấu, Nhung lê bước tới và ngồi xuống. Tất cả chợt im lặng, mưa cũng như đông cứng với thời gian. Nhung ấn một phím đàn... một phím... rồi thêm một phím... bài nhạc cất lên... không lời... nhưng chua xót...

  - Vinh à... tớ vốn muốn cậu được nghe bài hát này trọn vẹn... nhưng tớ lại không dám... vì chỉ cần một lời được thốt lên chắc tớ cũng không thể chịu nổi... vì nó đau lắm. Chỉ cái tên thôi... “yêu anh trong giấc mơ”... là điều ước của chính tớ ngay lúc này, vì chỉ trong giấc mơ tớ mới có thể quay lại ba tháng trước, để thích cậu và giữ cậu ngay khi ấy... Tớ hối hận, tớ căm ghét chính bản thân mình, tại sao lại không đồng ý đến bên cậu... dù cho là gian dối, tại sao lại không chịu nhận lấy thật nhiều yêu thương từ cậu... dù có là giả tạo. Ngày tớ biết mình đã thích cậu cũng là ngày tớ đau đớn để mất cậu khỏi vòng tay. Cậu không hề thích tớ, cậu coi tớ là thứ đồ chơi trong một vụ cá cược, cậu dùng những kỉ niệm để làm đạo cụ diễn... tớ hận cậu vì đã làm con tim tớ thêm một lần nữa nhói đau... Cậu nói đi, có thể không đau không khi cố tình là người duy nhất vực tớ dậy lúc mất Thành, cố tình giúp tớ tìm lại chính con người mình, cố tình làm những nụ cười của tớ không còn là gắng gượng, và... cố tình thích tớ. Làm sao, làm sao để tớ quên những điều cố tình đã từng in thật sâu trong lòng ấy. Có vết thương nào lại không xót, có nỗi đau nào lại không xé lòng... Cậu phủi tay ra đi... Ừ, cậu đi, tớ chẳng níu giữ khi con tim kia vốn chẳng thuộc về tớ... nhưng, hãy đi và nhớ rằng... tớ thích cậu, phải, tớ thích cậu... dù muộn màng vẫn muốn nói điều ấy....

Một phím... hai phím... rồi phím cuối để kết thúc... nước mắt rơi xuống hoà cùng dòng máu đã nhuộm đỏ phím đàn. Người ta nói có thứ hạnh phúc gọi là thương đau, giờ thì Nhung mới hiểu điều đó, một chút ấm áp quặn lên cùng nỗi đau trong tim. Giờ thì Vinh đã mãi mãi không còn bên Nhung nữa, mãi mãi...

Nhạc tắt rồi lại nhạc nối, vẫn là “Yêu anh trong giấc mơ”, nhưng lần này không còn là Nhung đàn nữa, có người bước ra từ sau sân khấu, bắt đầu hát, là Huyền.

  “Từng ngày qua em luôn cố gắng cười... giấu nỗi đau trong lòng, từng ngày qua em luôn cố gắng tìm... anh yêu trong giấc mơ...”

Chiếc màn hình giữa sân khấu bỗng sáng lên, những tấm ảnh chụp bằng điện thoại mờ nhạt hiện ra. Là ba năm trước... là Nhung... trên hàng ghế đá bệnh viện... Nhung cười... Nhung nói... Nhung ăn... Nhung khóc... tất cả tràn ngập một yêu dấu...

  “...tại vì sao mình không đến với nhau... để trái tim hao gầy... để hôm nay mình em vẫn mãi tìm... yêu thương quá xa xôi...”

Rồi tranh vẽ, mọi cử động dù là nhỏ nhất của Nhung cũng được cẩn thận tô đậm. Dòng chữ ghi bằng bút chì mờ cuối bức tranh cuối cùng dừng lại thật lâu: “Mình... thích cô ấy rồi...”

  “...anh có biết em mong chờ một tình yêu rất đơn sơ, anh có biết em ơ thờ từng ngày qua chìm trong nỗi nhớ... chôn kín những nỗi đau này... mình em ôm niềm chua cay... biết nói ra sao người ơi... trách ai đây...”

Vẫn là những bức ảnh chụp điện thoại trộm đầy vụng về, nhưng lần này không chỉ mình Nhung nữa, còn có bóng dáng một người con trai khác. Dòng chữ cuối hiện lên rồi nhanh chóng tan biến: “Cô ấy có người yêu rồi!...” Dấu ba chấm trải dài những bức ảnh tiếp theo, là lúc anh đột nhiên biến mất, để lại mình Nhung với nỗi nhớ không nguôi. “Mình không chịu nổi khi cô ấy buồn, vì thế mình quyết định... làm quen.” Rồi ảnh Nhung cười... bên Vinh, cậu ấy đã chụp trộm khi nào vậy... lúc đi siêu thị, lúc nằm dài trên thềm cỏ triền đê, lúc đuổi nhau dọc đường về, lúc kể truyện ma rồi Vinh khẽ ôm Nhung vào lòng, lúc ngắm trời sao giữa đêm đông lạnh hai đứa uống chung cốc cacao nóng... Nhưng cuối cùng, chùm ảnh kết thúc với tấm hình Nhung đi bên anh ngày anh trở về. “Cô ấy chọn Thành... vậy mình sẽ đi...”

“... tại vì sao mình không đến với nhau... để trái tim hao gầy... để hôm nay mình em vẫn mãi tìm... yêu thương quá xa xôi...”

Bài hát chấm dứt. Đau, tim Nhung đau lắm. Nước mắt không thể rơi trên khoé mi được nữa. Vậy nghĩa là sao? Những tấm ảnh này là ý gì đây? Vinh đâu có thích Nhung, chỉ là một trò chơi thôi mà, làm sao lại đi chụp mấy tấm hình này? Còn mấy bức ảnh chụp Huyền thì sao? Cái nào là giả, cái nào là đúng? Ai, ai nói cái gì đi chứ.

  - Nhung à, trò chơi này, nó do Vinh đạo diễn, nhưng chính cậu ấy mới là kẻ thua cuộc. Tôi chưa bao giờ được làm bạn gái của cậu ấy cả, suốt ba năm cậu ấy chỉ có mình cậu thôi.

  - Chỉ có mình tôi, chỉ có mình tôi là sao... Vinh... cậu đâu rồi, cậu ở đây phải không, Vinh...

Nhung bật ra khỏi chiếc ghế ngồi, lao xuống chỗ khán giả, lê từng bước rẽ đám đông, con mắt ngây dại, đôi tay không ngừng đưa ra tìm kiếm.

  - Vinh! Cậu đâu rồi... ra đây... ra đây giải thích cho mình biết... cái này nghĩa là sao... Cậu thích tớ thật lòng... sao không nói... ra đây đi... ra đi...

Nhung quỵ xuống nhưng đôi mắt vẫn ngước lên tìm. Nó không dám tin nữa, vậy là sao? Vinh thích nó, chính nó mới là người làm Vinh bị tổn thương. Vinh chọn cách ra đi để nó bên Thành. Vinh khờ, Vinh ngốc, nó thích Vinh cơ mà. Ở đâu thế... ra đây cho nó gặp một lần đi...

Huyền chạy đến, đỡ nó dậy, cố gắng làm dịu đi cánh tay chờ đợi của nó.

  - Cậu ấy không còn ở đây nữa đâu.

  - Đâu rồi, nói đi, nói xem cậu ấy ở đâu. Vinh! Vinh ơi! Tớ thích cậu, thích cậu thật lòng mà! Đừng bỏ tớ ở đây... VINH...

Nhung gào lên lần cuối rồi chìm vào cơn mê, người nó lạnh buốt và ướt đầm máu. Mưa vẫn rơi, bay bay như hạt tuyết... đâu đây vang lên bài hát mừng giáng sinh, tất cả những ai đã chứng kiến cuộc thi hôm ấy đều khóc, thương cho số phận trớ trêu...

*

Nhung choàng tỉnh, mồ hôi ướt đầm trán, nó khùa tay bật cái đèn ngủ, nhìn đồng hồ rồi khẽ day day hai bên thái dương, mới 3h sáng. Những việc đã xảy ra một năm trước mà cứ ngỡ tưởng mới đây. Vinh đã bỏ nó mà đi, sang tận Hàn Quốc... làm diễn viên. Khỉ thật, cậu ta đúng là một công đôi việc, vừa bỏ được Nhung, vừa thực hiện được ước mơ lên màn ảnh nhỏ xứ kim chi với bộ phim đang nổi đình nổi đám “My wife”, để rồi bây giờ thành người nổi tiếng luôn, xung quanh cả tá cô vo ve. Nhung ngó xuống sàn nhà, nhìn cái người đang lăn lộn với chiếc chăn mỏng tang mà vẫn ngủ ngon lành. Cho hắn chừa, can cái tôi đã nghe hết mấy lời Nhung nói trong cuộc thi “Lời trái tim” mà vẫn cứ đi, để nó một năm làm hòn vọng phu. Nhung cười, ngay sau hôm noel đó, Vinh đã gọi điện về xưng tội, nhưng chót nhận lời đóng phim rồi nên không thể quay về được, hẹn nó một năm sau gặp lại. Và, ừ thì ngày mai cũng là noel, tròn một năm, và Vinh đã ở đây, trên sàn nhà mà không dám kêu ca nửa lời. Nhung tắt đèn, khẽ cười, vậy là từ đây chấm dứt những ngày tháng trớ trêu, sẽ chỉ còn tình yêu của Nhung và Vinh mà thôi. Ây dà, nghĩ mà ngủ ngay được...

Nhưng Nhung ơi, ai mới là người quyết định ở đây nhỉ, có ai bảo từ giờ trở đi là hết trớ trêu đâu, đọc cái tựa đề phải biết chứ. Chờ xem tin tức sang mai nhé.

.....

“Chúng tôi mới nhận được tin mới nhất về diễn viên nam chính trong bộ phim “My wife” đang nổi đình nổi đám ở các nước Châu Á. Hoá ra đó chính là nhị thiếu gia của tập đoàn TKM, và sáng sớm nay đã bị ngài chủ tịch đến tận nơi bắt về trong khi đang ngủ say sưa trên sàn nhà bạn gái. Cách đây 1 năm cô gái này cùng 2 vị công tử TKM đã làm nên một xì-căng-đan tình tay ba cảm động, và giờ đây liệu chuyện tình của họ có được suôn sẻ khi bàn tay của bậc phụ huynh bắt đầu tham gia? Vâng, hãy cùng chờ xem. Bản tin đến đây kết thúc”

Thế đấy, kiếp này có lẽ Nhung còn trải qua chín chín tám mốt nạn nữa mới được yên ổn. Vậy thì, muốn theo dõi tiếp nhớ đón đọc “Trớ trêu 2”, để xem có phải thực sự chủ tịch TKM là người theo quan điểm “xứng đôi vừa lứa” như trong các dòng phim thần tượng hay chuyện tình Vinh – Nhung có đến hồi kết hôn nhân không nhé! 

Bài viết này thuộc quyền sở hữu của tác giả MKT - thể hiện góc nhìn riêng của tác giả và được MLOG độc quyền đăng tải. Những trang web khác muốn đăng lại nội dung này vui lòng liên hệ BQL MLOG qua email: info.mlog@yan.vn. Xin chân thành cảm ơn!