Bình minh trên biển (Phần 6)

16:00 30/09/2014

Nhưng tình yêu của Lan Vi không dành cho anh. Nỗi đau của Lan Vi cũng là tình yêu của cô ấy, cô ấy muốn bảo vệ nó suốt đời. Đó chính là hiện thực mà anh phải chấp nhận.

Tôi quay lại bar Một Mình vào một ngày cuối tháng bảy, khi cơn bão đầu tiên trong năm ở phương Bắc vừa đi qua. Không khí sau bão rất thanh tân, đi đường ngửi thấy mùi mưa còn lưu luyến. Xe cộ lại chìm vào hối hả, đèn đường lấp lánh như sao sa.

Một Mình nằm trong một con ngõ tồi tàn, nhưng không ít người qua lại. Tây ba lô thường qua đây, kiếm chút hoài cổ của thành phố phồn hoa này. Họ chụp ảnh, thi thoảng dừng lại nghe một đoạn nhạc phát ra từ đâu đó, rồi lại đi. Thi thoảng có vài con chim bồ câu đi đi lại lại trước cửa, hòng muốn nhặt nhạnh chút gì đó, nghe tiếng bước chân người lại vỗ cánh bay.

Quán bar ngày nào cũng đông khách, vì có quá nhiều người cô đơn. Đồ uống ở đây khá lạ, khi gọi có cảm giác bạn được kể nỗi lòng của mình ra. Cũng chính vì điều đó, mà hôm nay tôi đã đến nơi này.

Tôi đã tiếp xúc với người quản lý mới. Lần đầu tiên nhìn thấy tôi, Thạch mỉm cười rất thân thiện. Cô ấy là một người con gái tinh tế, chỉ cần nhìn vào mắt đối phương cũng biết họ đang buồn hay đang vui. Gout ăn mặc cũng khá trẻ trung: một chiếc áo cúp ngực đen, một chiếc quần short jeans, kimono jacket hoa, và một đôi xăng-đan bảy phân. Cơ thể của Thạch có mùi nước hoa Channel No.5. Rất nồng!

Cô nói: “Tôi sợ hơi thuốc lá lắm, nhưng vì công việc.”

Tôi ngồi lên một chiếc ghế tại quầy, anh chàng bartender dường như vẫn nhớ tôi. Anh ta nở một nụ cười và hỏi tôi uống gì. Tôi nói tôi muốn uống thứ gì thật thanh mát. Anh ta gật đầu đồng ý.

Tôi nhìn đến những chai rượu sau quầy, đầu óc chợt trở nên mơ màng. Tiếng nhạc sống dịu dàng như một dải lụa, vuốt ve thính giác như muốn đưa tôi vào giấc ngủ. Người ta đi qua nhau, lưu lại một hương thơm rồi không ngoảnh đầu lại. Tôi nhớ Hải đã như vậy, Lan Vi cũng từng như vậy, những người đến bar Một Mình đều như vậy.

Mười phút sau, bartender chuyển đến cho tôi một ly mocktail vị bạc hà. Anh ta nháy mắt nói: “Rất thanh mát đấy!”

Tôi mỉm cười: “Cám ơn!”

Một người đàn ông đến ngồi cạnh tôi, anh ta ngoắc tay gọi một cốc vodka. Tôi liếc mắt qua, thấy anh ta giống Hải vô cùng.

“Nhận ra tôi không?” Người đàn ông đó như cũng cảm nhận được cái liếc nhìn của tôi, liền quay qua cười và nói.

Anh ta đúng là Hải thật! Tôi nghĩ thầm. Trong lòng có một tiếng vang, âm thanh đó khóa chặt mọi lời nói của tôi, cuối cùng đành chỉ gật đầu.

Một thời gian không gặp, Hải đổi khác khá nhiều. Anh mặc đồ đen, tóc vuốt ngược, mắt kẻ rất đậm, trông như một tay chơi rock. Khuôn mặt của Hải vẫn vậy, điển trai và kiên định. Tôi thực ra vẫn không biết được tuổi thật của Hải là bao nhiêu, anh ấy luôn nói anh đã già. Người ta tại sao vẫn luôn thích coi bản thân đã già? Tôi luôn tự hỏi mình câu ấy. Có lẽ họ muốn để người khác thấy được họ đã trải đời, đã trải qua nhiều thứ hơn. Đó chỉ là một cái cớ để khiến người khác tin tưởng.

Tôi thì chắc chắn không tin Hải đã già, tôi chỉ thấy trong mắt anh có một nỗi buồn lan tỏa. Có thể là do tôi quá nhạy cảm, nhưng rõ ràng bản thân tôi nghĩ nhiêu đó chưa đủ để khiến bản thân anh phải già cỗi.

Tôi chạm tay vào ly mocktail mát lạnh màu xanh bạc hà của mình, nhìn vào nó và nói: “Tôi tưởng anh đã đi rồi!”.

“Tôi đã đi rồi, mới về từ tháng trước".

“Anh đi đâu?”

“Đi thử một cuộc chơi xem hành trình tuổi trẻ là như thế nào. Quả thực tôi thấy, nó cũng chẳng dài là bao. Không như những gì Lan Vi đã nói.”

“Mỗi người đều có cách suy nghĩ khác nhau. Anh thế, tôi thế, và Lan Vi cũng thế. Chúng ta quá khác nhau".

Hải cười, khẽ lắc: “Khác nhau hay không không quan trọng, quan trọng là chúng ta biết sự khác nhau đó như thế nào. Tôi thấu hiểu Lan Vi, cũng biết cô ấy là con chim cứ thích mải miết trên đôi cánh của mình. Nhưng thực sự, từ tận đáy lòng tôi muốn yêu cô ấy. Là chân thành mà bao dung con người cô ấy suốt cả cuộc đời.”

“Anh thực sự yêu Lan Vi như vậy ư?".

“Tôi luôn nghĩ có thể yêu được cô ấy. Lan Vi là một cô gái đặc biệt quyến rũ tôi, là người duy nhất trong cuộc đời này khiến tôi mơ tưởng.”

Tôi thở dài: “Cuộc đời này không nên nói duy nhất quá sớm".

“Tôi luôn sống với hiện tại. Làm sao mà tôi biết tôi sống được đến đâu".

“Chỉ tiếc Lan Vi không hiểu được điều ấy. Mà nếu có hiểu được, cô ấy cũng sẽ lạnh lùng và vô tình với tình cảm của anh".

“Ngay từ đầu tôi đã biết được điều đó. Chỉ là, thích đánh lừa bản thân vào trò chơi mạo hiểm này!”.

Hải nói xong, an nhiên cầm cốc rượu hòa vào một đám người khác, nói cười vô vị. Nhạc đã lên đến cao trào, âm thanh của trống dồn dập như muốn đánh tung màng nhĩ. Tôi thở dài nhìn theo dáng của người đàn ông phía xa xa, thấy được một nỗi bi ai trong nụ cười của anh. Đúng vậy, đôi khi Hải rất già, tựa như người đã sống cùng với năm tháng đã lâu lắm rồi. Nhưng khi ngồi cạnh anh, tôi chỉ nghĩ anh cũng như chúng tôi. Cũng là những người miệt mài đi tìm bến bờ yêu thương.

Thạch và Hải có quen nhau, nghe nói là Hải đã giới thiệu cô vào đây làm. Bartender đã nói với tôi như vậy. Việc họ quen nhau thực chất chẳng có liên quan gì tới tôi, nhưng mọi người ở đây đều biết tôi, Hải, và Lan Vi (đã từng) là bạn của nhau.

Bạn ở đây không theo đúng nghĩa bạn bè cho lắm, đó chỉ là một mối quan hệ dựa trên tình cảm nam nữ. Về phía tôi, đó là mối quan hệ hời hợt, không đáng để lưu tâm. Tôi cười, không nói gì cả. Mocktail bạc hà đã dần hết lạnh, hơi lạnh đó đã truyền sang tay tôi. Ngón tay có mạch máu dẫn đến tim, tôi liền rùng mình. Tôi không có hứng thú thưởng thức nó nữa, liền đẩy nó về phía bartender và bảo anh ta tính tiền.

Đi qua những người đang say sưa mê mải, mùi vị lạnh lẽo càng rõ hơn. Chiếu qua rọi lại là một ánh sáng đỏ tàn lụi. Khói trắng lởn vởn, hòa trộn cùng với mùi người ngàn ngạt. Một Mình luôn chọn khoảng giữa đêm mới chơi một khúc cao trào cho người ta đập tan những nỗi buồn, điên dại trong sâu thẳm trái tim. Thời gian không kéo dài, tựa như một giấc mơ. Còn lại chỉ chơi một bản nhạc nhẹ nhàng, đôi khi có người buồn quá sẽ cầm mic hát một bài. Chẳng ai để ý, cũng chẳng ai buồn nghe...Tất cả đều đang chìm đắm trong thế giới riêng của bản thân mình.

Ra đến cửa, đột nhiên cổ tay tôi bị ai đó nắm lấy. Tôi giật mình ngoảnh lại, thấy Hải đang thở dốc và nhìn tôi.

“Có cách nào để liên lạc với Lan Vi không?”.

Tôi đáp lại Hải bằng một ánh nhìn, sau đó lắc đầu.

“Hai người không phải là bạn sao?”.

Tôi cười giễu, đáp: “Có thể chỉ tôi và anh nghĩ vậy. Với Lan Vi, không có gì ràng buộc được cô ấy ngoài nỗi đau về Trịnh".

Anh vẫn không buông tay tôi ra, cố chấp nói: “Tôi yêu Lan Vi, lần đầu tiên nhìn thấy cô tôi đã biết mình yêu cô ấy. Nhưng cô ấy có một nỗi đau, như một sự phòng vệ, tôi không có cách nào đến gần được".

“Lan Vi không muốn ai chạm vào nó, anh đừng cố chấp nữa".

“Tại sao hả Vũ? Tôi nghĩ tình yêu có thể thay đổi tất cả".

“Nhưng tình yêu của Lan Vi không dành cho anh. Nỗi đau của Lan Vi cũng là tình yêu của cô ấy, cô ấy muốn bảo vệ nó suốt đời. Đó chính là hiện thực mà anh phải chấp nhận".

Hải buông tay tôi ra, liên tục lắc đầu nói: “Tôi không chấp nhận, tôi không muốn chấp nhận. Tôi yêu cô ấy như vậy, yêu như vậy mà...” Rồi anh ta quay người và bỏ vào bên trong. Lúc đó tôi mới phát hiện ở tay kia của anh đang cầm cốc vodka, nó đã được đổ đầy lần thứ hai. Tôi biết chắc điều đó.

Tôi vẫn đứng đó, nhìn theo bóng lưng đen đặc của Hải trong ánh đèn ma mị. Dáng người của anh rất thẳng và hiên ngang, nên ngay cả khi đau đớn cũng thấy bất cần. Hải yêu Lan Vi, đó là chuyện mà không ai có thể chối bỏ. Nhưng anh ấy lại không biết cách tiếp cận trái tim của cô ấy. Lan Vi không giống như những người con gái khác, cô ấy là một kẻ lang bạt. Kẻ lang bạt đó lại mang trong mình một nỗi đau. Ai đó từng nói, quá đau thương sẽ nhận lấy cô độc. Người không biết lưu luyến và trân trọng đến tột cùng sẽ trắng tay. Lan Vi vốn là người không sợ những kết cuộc đó. Cô ấy đang yêu với một trái tìm cuồng dại. Không lối thoát, không điểm dừng, càng không có thời gian để ngoảnh đầu lại.

Tôi bắt một chiếc xe về nhà, ngoài trời mưa lại giăng giăng. Cơn bão vừa qua, cơn mưa đêm lại đến. Có lẽ là tàn dư.

Tôi không biết có nên để cho Lan Vi biết chuyện tôi đã gặp Hải hay không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì có lẽ là không nên. Lan Vi đã tuyệt tình với anh ta, là muốn hết duyên hết nợ. Cô ấy không muốn tiếp tục mối quan hệ gây tổn thương cho người khác đó nữa.

Tôi cúi xuống nhìn chiếc nhẫn bạc mà Lan Vi tặng, đó chỉ là một chiếc nhẫn đơn giản, giống nhẫn dành cho nam giới. Miết khẽ nó, xoay nhẹ trên da thịt, cảm giác trơn rít. Tôi nghĩ Hải yêu Lan Vi rất nhiều, nhưng Lan Vi cũng yêu Trịnh như vậy, tình cảm không thể xét bên nặng bên nhẹ, đối với ba người họ, chỉ có thể nhìn vào số phận mà thôi.

Cuộc đời của Lan Vi có Trịnh, đó là một nỗi đau khiến cô ấy không thể nguôi ngoai. Trái tim con gái yếu mềm, Lan Vi lại là người cố chấp... cô ấy mãi mãi không thể yêu một ai khác được nữa.

Yêu mù quáng không phải là ngu ngốc, đó chỉ là quá tin tưởng và tôn thờ.

Lan Vi từng kể với tôi, Trịnh là người đàn ông tuyệt vời trong lòng cô ấy. Chỉ cần ở bên anh, mọi thứ trên thế giới này đều không còn quan trọng nữa. Dục vọng, ham muốn đều chỉ là trần tục. Tình yêu của anh, tình yêu của cô mới chính là thứ thiêng liêng cần ôm giữ. Khi Trịnh chết, Lan Vi vẫn không chịu nghĩ đó là sự thật. Cô ấy giống Hải ở điểm chẳng tin người mình yêu không thực sự dành cho mình. Nếu số phận cướp anh đi, cô chỉ nghĩ đó là sự tước đoạt vô lý. Nỗi đau ngày một lớn hơn, không thể diễn tả cũng không thể khóc. Cuối cùng là để chết lạnh và cô độc. Biến nó trở thành một bức tường thành khó có thể phá vỡ.

Bài viết này thuộc quyền sở hữu của tác giả Thủy Vũ , thể hiện góc nhìn riêng của tác giả và được MLOG độc quyền đăng tải. Những trang web khác muốn đăng lại nội dung này vui lòng liên hệ BQL MLOG qua email: info.mlog@yan.vn. Xin chân thành cảm ơn!