Bình minh trên biển (Phần 5)

12:00 20/09/2014

Cứ như vậy cho đến tháng mười một, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ bưu điện thành phố. Họ nói, có người tên Lan Vi gửi bưu phẩm cho tôi. Lúc đó tôi đang ngồi trên xe bus về nhà, nghe thấy họ bảo vậy liền vội vàng xuống ở trạm kế tiếp, lại bắt một chuyến xe bus khác để tới bưu điện.

Từ lúc Lan Vi rời đi tính đến nay là đã gần nửa năm, tôi vẫn sống một mình ở căn hộ đó. Đôi khi tôi muốn chuyển đi vì những người ở tầng trên vừa chuyển tới quá ồn ào. Nhưng đi không đặng! Bởi tôi sợ Lan Vi một lúc nào đó sẽ quay lại tìm mình. Cô ấy biết tôi ở đây. Chắc chắn là như vậy.

Đến bưu điện, cô nhân viên đưa cho tôi một cái bọc được gói hơi nham nhở, có đóng dấu đỏ. Cô ta nói tôi xuất trình chứng minh thư, tôi liền mở ví lấy ra và đưa cho cô ấy. Sau khi đã kiểm tra kỹ càng, cuối cùng cô ta mỉm cười rồi để tôi đi. Tôi chào tạm biệt, mang theo bưu phẩm mà Lan Vi gửi cho mình về nhà.

Tôi phần nào biết được Lan Vi gửi cho tôi thứ gì, cô ấy đã nói trước với tôi. Ấy là những bức ảnh, được chụp ở nhiều nơi. Lan Vi đang đi du lịch, cùng với một người đàn ông. Nhưng đó là chuyện cô ấy kể cho tôi từ rất nhiều tháng trước, đã rất lâu rồi Lan Vi và tôi không liên lạc với nhau nữa.

Về đến nhà, tôi vội vàng mở bưu phẩm ra xem. Đó là một chiếc hộp bằng bìa các tông, bên trong có khoảng mười bức ảnh, một chiếc nhẫn bạc đơn giản và một bức thư.

Ảnh được chụp ở những nơi khác nhau, ba tấm có hình của Lan Vi. Cô ấy cười tươi, tóc đã dài ra nhiều, da ngăm rám nắng, cách ăn mặc có đôi phần lôi thôi. Lan Vi giang hai tay đứng trên một mỏm đá, đằng sau là biển khơi bao la. Gió lùa tóc áo bay dập dềnh, chiếc váy trắng như bọt sóng bám chặt vào chân của cô ấy. Tôi di tay rất lâu trên nụ cười của Lan Vi, cảm thấy được một nỗi buồn miên man ở đuôi mắt của cô. Khoảnh khắc đó, tôi bỗng nhiên tò mò về người chụp ảnh cho cô. Rốt cuộc thì người đàn ông đó là ai? Anh ta có thể bắt được giây phút của Lan Vi, anh ta nắm chắc nó như thể đã biết được trước vậy. Dường như đã nắm chặt được cả cuộc đời cô.

Một bức ảnh khác Lan Vi ở hội hoa đăng. Tôi nghĩ đây là Hội An, nơi mà cô ấy nói tôi hãy tới. Lan Vi đứng bên một dòng sông, nước lấp lánh đèn hoa mỹ lệ. Cô ấy búi tóc cao, miệng vẫn cười tươi, để lộ hàm răng trắng như ngọc trai. Có lẽ là chụp đèn flash nên mắt bị đỏ, không thể đoán được bên trong nó có gì.

Những bức ảnh khác hầu hết đều là chụp cảnh. Lan Vi chụp khá nhiều cảnh biển, nếu là cảnh trên đất liền thì sẽ luôn có người. Tôi hiểu được vì sao cô ấy lại như vậy.

Mỗi nơi Lan Vi tới, cô ấy đều đánh số thứ tự đằng sau bức ảnh. Tôi nheo mắt nhìn, thấy được nơi cô ấy tới gần đây nhất chính là Vịnh Hạ Long. Đó là một thành phố du lịch, cách thành phố Cẩm Phả của tôi khoảng hai mươi cây số.

Tôi đặt ảnh trở lại hộp, sau đó là cầm bức thư mà cô ấy viết cho tôi lên xem. Trong thư Lan Vi không nói gì nhiều, cô ấy bảo vì đang ngồi trên xe, đường khá xóc nên không viết dài. Nét chữ của Lan Vi khá gầy và mảnh, lại viết trong hoàn cảnh không thoải mái nên có hơi run run, đứt đoạn. Lan Vi kể sơ qua chuyến đi cho tôi, tiền đã hết từ rất lâu rồi, tạm thời vay mượn của người đàn ông đi cùng cô. Cô nói với tôi, tớ đã ngủ với anh ta. Không phải bị ép buộc, mà là tớ tự nguyện. Tôi ngừng thở, không rõ cảm giác của bản thân lúc này là gì. Mọi thứ cứ tự nhiên chùng xuống, như một tấm màn đang dần dần trượt rơi. Không có bất cứ điều gì đổ vỡ, nhưng lòng lại trống trải và hoang liêu. Tôi rất lạnh, chỉ biết nắm chặt lấy bàn tay mình.

Lan Vi, cô ấy đã đến giới hạn của nỗi cô đơn.

Song dù vậy, thì tôi cũng không làm sao để liên lạc với Lan Vi được. Cô ấy đang trôi nổi cùng với con thuyền độc mộc của mình. Thường thì Lan Vi sẽ chủ động tìm tôi, còn tôi lại không có cách để đi tìm cô ấy. Ngẫm ra mới thấy, thế giới của tôi quá rộng lớn. Rộng lớn đến mức không có chỗ cho riêng mình. Những người bạn của tôi đang ở đâu đó, trong thế giới rộng lớn đó của tôi.

Tôi nhìn địa chỉ gửi, Lan Vi chỉ đề một dòng chữ là Cẩm Phả - Quảng Ninh. Rõ ràng, cô ấy biết đó là thành phố sinh ra tôi, cho nên mới chọn nơi đó để gửi bưu phẩm. Tôi không kìm được liền rơi nước mắt, trong lòng xúc động đến bi thương. Tôi rất muốn gửi thư lại cho Lan Vi, nhưng cô ấy không bao giờ ở nguyên một chỗ đợi tôi. Và tôi biết, Lan Vi cũng chẳng cần tôi phải hồi âm. Cô ấy chỉ là, cần một người để gửi gắm. Vậy mà thôi.

Cuối thư, Lan Vi viết: "Vũ à, tớ đến Cẩm Phả, qua tiệm vàng bạc, đặt cho cậu một chiếc nhẫn. Tớ chẳng biết tặng gì cho cậu, bản thân lại không có tiền. Bây giờ đang là mùa đông, nếu đeo sẽ cảm thấy lạnh. Nhưng rồi chẳng sao cả, thành phố mà cậu đang sống còn lạnh hơn. Tặng cậu nhẫn, cũng chỉ là muốn biết rốt cuộc cậu có cô đơn hay không thôi!"

Thực ra tôi không hiểu những điều mà Lan Vi đang nói, tại sao cô ấy lại tặng nhẫn cho tôi với mục đích muốn biết tôi có cô đơn hay không? Chúng chẳng có liên quan gì đến nhau hết! Nhưng Lan Vi là cô gái khó hiểu, những điều mà cô đang nghĩ tôi không biết được, người khác cũng không biết. Đó là một cô gái không thể nắm bắt.

Tôi còn nhớ rõ cái đêm Lan Vi để ngực trần ngồi bên cửa sổ, cô ấy giống như một bông hoa kiên cường mà cô độc. Mùi vị tỏa ra đầy quyến dụ và kiêu hãnh. Cô nói mỗi khi tỉnh dậy đều nghĩ mình đang ở một nơi xa lạ. Lạnh lẽo khủng khiếp. Đó là cảm giác của những người luôn luôn bất an, ngay cả trong giấc ngủ cũng không thể an yên được. Tôi biết từ khi Trịnh mất Lan Vi đã trở nên như vậy, cái chết của anh khiến cô rơi vào một khoảng tối ngập tràn nỗi đau.

Tôi nhìn xuống chiếc nhẫn bạc mà Lan Vi tặng. Cầm nó lên, rồi an nhiên đeo vào ngón giữa. Tôi không hiểu ý nghĩa của các ngón tay đeo nhẫn. Tôi chỉ biết nhẫn có hình tròn, không bắt đầu cũng không kết thúc. Đặt sự miên man bất tận vào tay, cho dù có không mong cầu mãi mãi thì cũng chẳng lo sợ có ngày đi đến đường cùng!

Đối với tôi, Lan Vi là người mà tôi không muốn để mất. Tìm một người như vậy trong cuộc đời này, quả thực hết sức khó khăn.

[...]

Tôi nghĩ mình sẽ học liên thông lên đại học, bản thân tôi trước giờ không hề coi trọng việc học, tôi vốn là người không hợp với học hành. Nhưng vì tôi có quá nhiều thời gian, lại không biết phải dùng nó làm gì. Đặc biệt là vào những ngày cuối tuần tôi càng giống như người bị ném ra ngoài cuộc sống bận rộn. Nên cuối cùng đã quyết định, bắt bản thân phải sống có ích hơn một chút.

Thực ra tôi rất ghét học, nhưng xã hội thì lại luôn coi trọng nó. Khoa học đã chứng minh được rằng không phải cứ học là sẽ biết, còn phải tùy thuộc vào môi trường. Có rất nhiều điều mà trường học không truyền đến được cho chúng ta, nhưng cuộc sống thì có. Cơ địa và khả năng tư duy của con người cũng khác nhau, có người sẽ thực sự vượt trội khi học ở trường, và có những người như tôi... Vì chẳng có hứng thú, nên bản thân ở đâu cũng được. Thậm chí là cuối cùng.

Tháng bảy vừa rồi có đợt đăng ký ôn thi liên thông ngay tại trường tôi đã học, nhưng tôi không đăng ký. Nếu muốn thì phải đợi đến tận tháng bảy năm sau nên tôi đã tự đến thư viện thành phố và ôn một mình. Đây chính là cách không hoài phí thời gian của tôi.

Vào các buổi sáng, khi đã làm xong việc cho một trang báo mạng, có thể sẽ là viết lách, chụp ảnh, hoặc đôi khi chỉ cần tìm kiếm thông tin, rồi tôi sẽ đến đây. Thư viện cũng khá rộng rãi, thoáng đãng. Mùa đông và mùa hè đều bật điều hòa nên nhiệt độ luôn khiến người khác dễ chịu. Người thủ thư là một người phụ nữ ngoài năm mươi tuổi, kính trễ đến tận sống mũi, cơ thể đã phát tướng vì tuổi tác. Bà ta khá dễ chịu, nhưng làm việc hơi thủ tục. Cho dù đã quen mặt, thì nhất định vẫn sẽ hỏi tên.

Tôi hay đến đây để đọc một vài tài liệu lịch sử, văn học, địa lý. Không gian im ắng rất hữu dụng với người hời hợt như tôi. Tôi chỉ ở lại lâu khi mà nơi đây ít người, quá nhiều người dễ sinh ra cảm giác ngột ngạt. Tôi không nói cho ai biết chuyện học liên thông, cơ bản vì không muốn họ lo lắng. Việc học của tôi những năm tháng trước nằm ở mức tệ, chẳng có gì đáng tự hào cả. Tôi chỉ chăm và thực sự cố gắng đối với môn học mà tôi thích, nhưng nó lại chỉ có duy nhất một. Đó là văn học.

Năm lớp mười hai, vì tình hình học quá tệ nhưng môn văn lại được điểm quá cao nên tôi đã bị giáo viên nghi ngờ là sử dụng tài liệu trong giờ thi. Tôi cảm thấy oan ức, nhưng không muốn chứng minh. Sau đó, tôi vẫn được điểm cao với những bài kiểm tra và bài thi khác, cũng chẳng để ý ai nói gì tôi nữa. Tôi căn bản ngay từ đầu đã xác định, để tin tưởng nhau, trước hết phải có được bằng chứng thuyết phục.

Mùa đông này không lạnh cho lắm, có thể là tôi đã quen rồi. Tôi còn nhớ lần đầu tiên gặp Lan Vi, cũng là vào mùa đông như thế này. Cô ấy uống rượu, hút thuốc, nhảy múa, hát ca và cô đơn. Người hoang dại như cô ấy ngoài kia có rất nhiều, nhưng tôi biết nỗi đau của mỗi người không giống nhau. Chính nỗi đau của Lan Vi đã khiến cô ấy trở nên khác biệt.

Hơi lạnh lan tỏa, buốt lạnh đến từng mạch máu, ngấm dần rồi hòa quyện. Nó như muốn tạo cho người ta một thói quen, xa lạ rồi cũng dần qua đi, dù có như thế nào cũng phải quen với sự lạnh lẽo này. Phương Bắc chính là như vậy, khiến cho người ta trở nên rất kiên cường.

Tôi đang tưởng tượng, hoa mai trên miền Tây Bắc lúc này cũng đang bắt đầu hé nụ. Trong màn sương dày đặc, núi rừng vây quay, những đóa mai bắt đầu rộ lên sự vô cảm với tất cả song lại nhiệt thành mà để lộ sự thanh tân. Tựa như tuổi trẻ, chẳng lo nghĩ điều gì, chỉ sợ cô độc. Cứ từng ngày để lộ một chút, lại một chút ngây thơ trong lòng...Qua một thời điểm, mọi thứ biến mất - trở nên tàn lụi và già cỗi. Điều đó sao mà quá tàn nhẫn!

Tôi đeo nhẫn Lan Vi tặng cùng lật giở những trang sách, cùng cầm rất nhiều thứ và buông bỏ nhiều thứ. Nhiều lúc buồn chán sẽ dùng những ngón tay mân mê nó. Tựa như đã chạm phải chính trái tim lạnh lẽo của mình. Tôi đột nhiên thấy mệt mỏi. Tôi đã hiểu được câu nói của Lan Vi, điều cô ấy muốn không phải là hỏi tôi câu hỏi đó, mà là muốn tôi nhận ra, tại sao tôi vẫn sống như vậy? Vẫn có thể ở trong thành phố lạnh lẽo này?

Lan Vi nói đúng, chiếc nhẫn này biết được tôi đang đi đến đâu. Cô ấy cũng biết, chỉ là không chạm vào được. Giống như tôi không thể chạm đến nỗi đau của cô ấy. Chúng ta hiểu nhau được bao nhiêu đó không phải là cái cớ để phơi bày mọi thứ trong lòng. Ngay cả lúc yêu nhau rồi, vẫn phải giấu đi rất nhiều thứ.

Ấy chính là lý do vì sao người ta lại cứ kêu với nhau tôi cô đơn. Thực chất cô đơn là chuyện của một người, không can hệ đến ai cả. Vì một người mà nhớ nhung, vì một người mà lạnh lòng... nhưng không có sợ dây kết nối. Hoặc, người như tôi luôn cảm thấy mọi thứ đều có một mùi vị của lụi tàn, sợ chạm vào sẽ biến tan nên đã chấp nhận giữ cho tất cả đều vẹn nguyên. Lý do nào cũng được, miễn sao bạn hiểu nỗi cô đơn đó là của riêng bạn.

Tôi gấp sách vào, cầm theo thẻ và đến chỗ thủ thư gửi trả. Hôm nay thư viện ít người những tôi không muốn ở lại lâu. Đối diện thư viện là một tiệm ăn, tôi nghĩ mình sẽ dùng bữa trưa ở đó. Đèn chưa chuyển xanh nên tôi đứng ở bên này đợi hai mươi giây. Có rất nhiều người đi ngang qua, cười cười nói nói vui vẻ. Tôi nhìn theo họ, không biết vì lý do gì mà cảm thấy tiếc nuối cho bản thân. Mỗi giờ mỗi phút trên đời này đều quý giá, nhưng tôi lại không biết quý trọng. Lan Vi đã dùng tuổi trẻ để đi đến rất nhiều nơi, thực hiện một cuộc hành trình cho dù có cô độc. Còn tôi, tôi vẫn ở đây, vẫn đứng ở đây, trong thành phố phương Bắc lạnh lẽo với mùa đông và trôi qua từng ngày vô vị.

Tôi chờ đèn xanh để qua đường, chờ cho xe cộ dừng lại để sang bên kia. Mọi chuyện cũng chẳng có gì đổi khác khi tôi sang được bên đó. Cuộc đời này, sự thay đổi có khi chỉ nằm trong một khoảnh khắc, nhưng lại bắt chúng ta chờ đợi rất lâu... rất lâu mới chạm đến được. Tôi đang tiếp tục vì điều gì tại nơi này? Không có một lý do, nhưng tôi không có mục đích ở một nơi khác. Cứ nghĩ sẽ chẳng sao đâu nếu tôi cứ sống vậy. Thực ra mọi chuyện cũng chẳng sao cả, chỉ là tuổi trẻ của tôi sẽ chẳng có gì đáng nhớ - mọi thứ đều nhạt nhòa, bình thản, vô nghĩa.

Ngay lúc này, tôi đột nhiên muốn có một người ở bên cạnh. Anh ta nắm tay tôi, mân mê da thịt. Anh nhìn những mạch máu màu xanh dưới làn da yếu nhược của tôi, rồi hôn lên đó. Tôi sẽ hạnh phúc vì anh trân trọng sinh mệnh của tôi. Tựa như một lời hứa che chở tôi. Tôi sẽ không còn bất an và buồn tẻ nữa.

Hóa ra, điều tôi muốn và tiếp tục ở thành phố này, chính là một người đàn ông có thể yêu tôi.

Thật tệ khi chờ đợi một tình yêu ở một thành phố xa lạ và lạnh lẽo!

Bài viết này thuộc quyền sở hữu của tác giả Thủy Vũ , thể hiện góc nhìn riêng của tác giả và được MLOG độc quyền đăng tải. Những trang web khác muốn đăng lại nội dung này vui lòng liên hệ BQL MLOG qua email: info.mlog@yan.vn. Xin chân thành cảm ơn!